Chương 39: Lâm Lâm…… Mẹ đưa con về nhà

(Editor: Huhu hết máy tính hỏng lại đến ốm liệt giường, xin lỗi các bạn nhiều, giờ mình quay lại rồi đây.)

Trời còn chưa sáng, toàn bộ thành phố A bỗng nhiên xôn xao lên.

Vụ án hàng loạt trẻ em liên tục mất tích khiến cảnh sát đau đầu ba tháng nay rốt cuộc đạt được manh mỗi quan trọng từ một người dân nặc danh. Tổng cục suốt đêm ra chỉ lệnh, kết hợp với quân đội phụ cận có thể xuất động, mấy chục cảnh sát dốc toàn bộ lực lượng, lao tới đia điểm trong cuộc điện thoại điều tra khai quật suốt hai tiếng đồng hồ. Rốt cuộc vào lúc sáng sớm mặt trời vừa mọc, đã đào lên thi thể tất cả trẻ em bị mất tích.

Mà càng khiến người ta không rét mà run chính là, ngoài trừ năm đưa trẻ được báo chí đưa tên, cảnh sát còn đào được tổng cộng tám bộ hài cốt đã hóa thành xương trắng —— trải qua pháp y kiểm nghiệm, tuổi tác những hài cốt này ước chừng đều từ năm đến mười hai tuổi, trước khi chết đã bị ngược đãi cực kỳ tàn nhẫn.

Sự kiện vừa ra, toàn thành phố ồ lên.

Mà cùng lúc đó, người nhà của những đứa trẻ bị mất tích được cảnh sát thông tri cũng bắt đầu lục tục đến hiện trường chôn xác. Bởi vì nguyên nhân thời gian, thi thể hài tử đã sớm đã hư thối đến mức không nhìn ra diện mạo, nhóm cha mẹ chỉ có thể dựa vào quần áo giày dép mà con mình mặc khi mất tích, mới miễn cưỡng phân rõ thân phận bọn họ.

Chu Định An và Lâm Hồng là nhóm người nhà của người bị hại đến hiện trường đầu tiên. Bởi vì liên tục nhiều ngày mất ngủ và lo lắng, khuôn mặt bọn họ thoạt nhìn thảm bại và tiều tụy, quầng thâm mắt dày đặc, một đôi con ngươi bởi vì sung huyết mà đỏ bừng.

Giữa một loạt thi thể người bị hại được cảnh sát sắp hàng ở một bên, Lâm Hồng cơ hồ liếc mắt là thấy bộ váy phồng màu hồng nhạt mà Chu Lâm Lâm thích nhất kia.

Thân mình bà đột nhiên mềm nhũn, nước mắt nháy mắt tuôn trào, dường như không thể đứng thẳng tại chỗ được. Chu Định An vội vàng nâng bà lên, vợ chồng hai người chống đỡ lẫn nhau đi tới trước mặt thi thể bé gái đã hư thối hơn phân nửa kia.

Ngũ quan của bé gái đã hoàn toàn vặn vẹo, nhìn không ra nửa phần nụ cười tựa thiên sứ nhỏ. Lâm Hồng tránh khỏi Chu Định An, run rẩy quỳ gối trước thi thể con gái, bà nhìn cô bé, khóe môi run rẩy cong thành một nụ cười, nước mắt lại “lách tách” rơi xuống: “Lâm Lâm…… Lâm Lâm…… Mẹ đưa con về nhà. Đi, chúng ta đi, mẹ đưa con về nhà.”

Chu Định An muốn duỗi tay trấn an vợ mình mọt chút, chỉ là bàn tay run rẩy đặt trên vai Lâm Hồng xong lại không thể ức chế chính mình, nghẹn ngào nói: “Mẹ đứa nhỏ ơi” Cổ họng ông lăn lộn, chịu đựng cái mũi chua xót, ngẩng đầu cố gắng không để nước mắt lăn xuống: “Đi, chúng ta cùng đưa Lâm Lâm về nhà.”

Lâm Hồng gật đầu, đôi tay run rẩy dùng vải che lại thi thể cô bé. Bà đứng lên lảo đảo một cái, vị cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh vội vàng duỗi tay đỡ lấy bà.

“Cảm ơn.” Lâm Hồng đờ đẫn gật đầu cảm tạ cảnh sát, sau đó cùng Chu Định An nâng thi thể Chu Lâm Lâm lên.

Vị cảnh sát trẻ tuổi nhìn bộ dáng đôi vợ chồng mà không đành lòng, há miệng thở dốc nói: “Nếu có gì tôi có thể hỗ trợ ——”

“Cậu có thể giúp tôi khiến hung thủ gϊếŧ chết con gái tôi thiên đao vạn quả không?” Lâm Hồng đánh gãy lời nói của cậu ta, một đôi mắt phảng phất đã mất đi hy vọng nhìn chằm chằm vào vị cảnh sát, thanh âm khàn khàn vì kêu khóc kêu trong thời gian dài.

Vị cảnh sát sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia quẫn bách: “Chúng tôi không có cái quyền này, nhưng xin bà yên tâm, có pháp luật ở đó, hung thủ nhất định không thể trốn khỏi chế tài pháp luật!”

“Không cần.” Lâm Hồng đờ đẫn cúi đầu, bà và Chu Định An đưa Chu Lâm Lâm lên trên xe bọn họ, quay đầu lại, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười cổ quái: “Cái loại sung sinh không bằng heo chó này, dùng pháp luật giải quyết gã, thật sự là quá tiện nghi cho gã rồi. Tôi muốn chính là gã vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Nói xong, cũng không đợi vị cảnh sát hiểu được lời bà nói rốt cuộc có ý gì, Lâm Hồng và Chu Định An đã nhanh chóng ngồi xe lái đi. Vị cảnh sát trẻ ngơ ngác nhìn đuôi xe đã đi xa, lại nhìn thoáng qua một hàng thi thể trẻ con xếp hạng bên cạnh, qua hồi lâu mới lắc đầu thở dài một hơi.

Diệp Trường Sinh ngủ một giấc ở khách sạn, tỉnh dậy thì chuẩn bị xuống lễ tân trả phòng, lúc nầy mới phát hiện tiền phòng của mình đã được thanh toán. Lê tân trả lại tiền đặt cọc cho cậu, sau đó lại đưa qua một phong thư: “Đây là đồ vật mà tiên sinh thanh toán tiền phòng cho ngài đã ủy thác chúng tôi giao cho ngài, mời ngài kiểm tra và nhận.”