Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng

Chương 38: Sự việc của bé trai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Cửu Trọng nói: “Nơi chôn xác?”

Diệp Trường Sinh gật đầu, cúi đầu nhìn tấm phù đã dần bị nhiễm đen, nới với hắn: “Mấy đứa trẻ mất tích đều ở đây, chờ trời sáng là có thể báo cảnh sát trực tiếp tới nơi này đào.”

Hạ Cửu Trọng nói: “Còn hung thủ thì ngươi tính sao?”

Diệp Trường Sinh nhìn mấy ác linh trẻ con vì sợ hạ Cửu Trọng mà chỉ dám đứng ở xa, không dám tới gần, từ trong túi móc ra một khối mộc hướng: “Lại mượn ít lửa.”

Hạ Cửu Trọng rũ mắt nhìn đồ vật trong tay Diệp Trường Sinh: “Đây là cái gì?”

Diệp Trường Sinh nhìn Hạ Cửu Trọng dùng u hỏa đốt cháy mộc hương, cậu hơi dịch về phía bên kia, để cho hướng khí thổi tới chỗ đám ác linh, thấy bộ dáng đám ác linh vì mộc hương này mà bắt đầu xôn xao liền cong môi cười nói: “Dẫn Hồn Hương.”

Trong con ngươi Hạ Cửu Trọng hiện lên một chút suy tư.

Diệp Trường Sinh dư quang thoáng thấy ánh mắt của Hạ Cửu Trọng, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

Hạ Cửu Trọng cong môi: “Ta cảm thấy, nếu nói ngươi chỉ là tên thần côn, thì không khỏi quá ủy khuất ngươi rồi. Có thể ngự quỷ dẫn hồn, thiên sư sợ là cũng đến thế mà thôi?”

“Gì mà thiên sư hay không thiên sư, một chút cũng không điệu thấp.” Diệp Trường Sinh gãi gãi mặt, cười hì hì: “Không phải anh nói tôi chuyên hãm hại lừa gạt sao? Tôi cảm thấy cái xưng hộ "thần côn" này khá tốt, rất hợp ý tôi.”

Hạ Cửu Trọng liếc nhìn cậu, không nói nữa mà chỉ cùng cậu đi theo đám ác linh đó tới một chỗ hẻo lánh.

Đó là một cái phòng rách nát xập xệ không hề tương xứng với thành phố A phồn hoa, ngoại trừ nó thì chung quanh không có bất cứ người nào.

Rạng sáng 4 giờ, là thời điểm mọi thanh âm đều im ắng, Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng đi đến chỗ cách căn phòng không xa, đang chuẩn bị tiến vào, lại nghe trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm thiết, thê lương.

Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng liếc nhau, trong lòng biết đã xảy ra chuyện rồi. Chạy nhanh tới, vậy mà phát hiện cửa nhà không khóa, duỗi tay đẩy cửa gỗ kia ra, chỉ thấy trong căn phòng không lớn không nhỏ có một mùi máu tươi đặc sệt xông vào mũi.

Bên cạnh cửa có một đứa bé trai thoạt nhìn chỉ sáu, bảy tuổi đang bị dây thừng buộc chặt, hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất. Mà bên kia, một tên đàn ông trung niên dáng người thấp bé ngã giữa vũng máu, đầu của gã bị một cái dao phay cực kỳ sắc bén chém đứt, chỉ có một chút da dính trên cổ, khiến cái đầu muốn rơi cũng không được mà xoay 180°, mang theo biểu tình kinh sợ cực độ hướng về phía cửa.

Hạ Cửu Trọng đã quen nhìn thấy máu nên không có cảm giác gì đối với tử trạng thê thảm của tên đàn ông.

Hắn hơi nghiêng đầu liếc Diệp Trường Sinh, lại thấy người kia tuy rằng thoáng nhíu mi nhưng ánh mắt rất bình tĩnh. Hắn không khỏi nhướng mày, rốt cuộc cũng là người nhìn quen các loại lệ quỷ, hẳn là sẽ không sợ hại mấy thứ này.

Trong phòng, Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng sắc mặt trấn định, nhứng đám ác linh bên ngoài thì không được như thế.

Bọn nó thậm chí còn bất chấp nỗi sợ trong bản năng khi đối mặt với Hạ Cửu Trọng. Sau khi cảm giác được người kia không có ý ngăn cản bọn nó, mấy chục ác linh đột nhiên bùng nổ, cơ hồ nháy mắt xuyên qua vách tường đến bên cạnh thi thể tên đàn ông. Con nào con nấy bộ mặt dữ tợn mạnh mẽ lôi hồn phách vừa mới chết đi từ trong thi thể ra, xông vào xâu xé.

“Xem ra đã có thứ gì đó đến trước ngươi một bước rôi.” Hạ Cửu Trọng lạnh lùng nhìn hồn phách kêu gào thống khổ của tên đàn ông đang bị một đám ác linh nuốt chửng linh hồn, trong thanh âm mang theo một tia hứng thú.

Âm Dương Ngư sâu trong đôi mắt của Diệp Trường Sinh chậm rãi chuyển động một chút, cậu hơi rũ mắt, nhún nhún vai nói: “Có lẽ do ngày thường gã làm quá nhiều việc ác, nên mới có lệ quỷ khác đã lấy mạng gã trước chúng ta.”

Hạ Cửu Trọng liếc nhìn Diệp Trường Sinh, không tỏ ý kiến về lời nói của cậu.

Diệp Trường Sinh cũng không để bụng Hạ Cửu Trọng nghĩ như thế nào, cậu ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của bé trai đang hôn mê. Thấy đứa trẻ còn thở, không lo về tính mạng, thần sắc cậu trong nháy mắt có chút kỳ quái. Cậu lấy di động gọi cho Chu Định An nói rõ mọi chuyện, sau đó đứng dậy định dẫn Hạ Cửu Trọng rời đi.

“Ngươi định mặc kệ đứa bé kia?” Hạ Cửu Trọng nhướng mày nói.

Diệp Trường Sinh chớp chớp mắt, không thể hiểu được mà nhìn hắn: “Tôi cũng không đáp ứng sẽ cứu nó!”

Hạ Cửu Trọng nhìn cậu: “Ngươi không sợ nhỡ đâu nó cũng bị đám ác linh không có ý thức kia ăn luôn?”

Diệp Trường Sinh ưỡn ngực, giọng nói hữu lực: “Vậy có quan hệ gì với tôi đâu!"

Hạ Cửu Trọng nhìn vẻ mặt đúng lý hợp tình của Diệp Trường Sinh, nhịn không được nhướn mi.

“Đi thôi đi thôi, tôi đã gọi điện bố của Lâm Lâm, hắn là người thông minh, ít nhất sẽ báo công an, thuận tiện gọi cứu hộ luôn.” Diệp Trường Sinh vẫy vẫy tay thúc giục: “Còn chần chờ nữa, nhỡ đâu cảnh sát tới, chúng ta có một vạn cái mồm cũng không nói rõ được đâu! Anh có biết những người theo chủ nghĩa duy vật như họ sẽ không bao giờ cho dạng thần côn như tôi sắc mặt tốt không —— a, đúng rồi, bọn họ còn có thể sẽ phát hiện anh là người không hộ khẩu nữa!”

Hạ Cửu Trọng quay đầu nhìn thoáng qua đứa bé trai nằm bên cạnh đám ác linh chỉ còn một tia sinh cơ, lại nhìn Diệp Trường Sinh vẻ mặt không tâm không phổi, không để mạng người vào mắt. Hắn híp híp mắt, rốt cuộc cảm thấy chính mình thật sự nhìn không thấu người này.

Tác giả có lời muốn nói:

Thấy mọi người tương đối để ý thái độ của Diệp Trường Sinh đối với bé trai nên tôi xin làm rõ một vài điểm:

1, Tên tội phạm chết một cách bất thường.

2, Đầu tiên, Diệp Trường Sinh kiểm tra tình huống của đứa trẻ, thần sắc trở nên kỳ quái, sau đó nói với Hạ Cửu Trọng đừng động vào.

3, Sự việc của bé trai sẽ được giải thích ở chương 24 nha!

---------

Có một ngày, Diệp Trường Sinh rốt cuộc không nhịn được dò hỏi Hạ Cửu Trọng.

Diệp Trường Sinh tò mò: Đúng rồi, ngày đó chúng ta ở thành phố A, chính là lần em ngất xỉu đó, anh sao dùng hết một ngàn ba trăm tệ vậy?

Hạ Cửu Trọng lạnh nhạt:……

Diệp Trường Sinh nói thầm: Chẳng lẽ gặp phải lừa đảo…… Không phải chứ, bộ dáng này của anh không lừa người khác đã không tồi rồi, ai dám lừa anh?

Hạ Cửu Trọng lạnh nhạt +2:……

Diệp Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ: Chẳng lẽ do anh không gọi được xe nên, tùy tay ngăn cản một chiếc xe tư nhân, mạnh mẽ ép buộc người ta đưa chúng ta về, lại mạnh mẽ cầm một chồng tiền ném cho người ta coi như tiền xe?

Hạ Cửu Trọng không kiên nhẫn:…… Câm miệng.

Diệp Trường Sinh nhìn trời, không biết nên đau lòng chính mình hay là đau lòng tài xế: À.
« Chương TrướcChương Tiếp »