Chương 36: Có lẽ tôi chỉ đột nhiên có chút hâm mộ cô bé

Diệp Trường Sinh cắn nát viên kẹo trong miệng rồi nuốt xuống, liếʍ liếʍ môi, cảm giác đã khôi phục được một chút nguyên khí, lúc này mới thở dài nói: “Cho nên tôi mới nói, ủy thác lần này tôi thật là mệt mỏi mà.”

Hạ Cửu Trọng nói: “Ngươi có thể lựa chọn bội ước.” Đọc được trong mắt Diệp Trường Sinh ý tứ khϊếp sợ "sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy”, thần sắc hắn lãnh đạm: “Dù sao ngươi vốn dĩ chính là một tên thần côn lấy hãm hại lừa gạt người khác mà sống.”

Diệp Trường Sinh thầm chấp nhận gật gật đầu: “Tôi cảm thấy anh nói rất có lý.”

Hạ Cửu Trọng nhướng mày: “Vậy nên?”

“Vậy nên lúc này vừa vặn không sai biệt lắm, không bằng hiện tại chúng ta xuất phát đi?” Diệp Trường Sinh nhanh chóng lấy một cái áo khoác sạch sẽ từ trong vali ra thay, vẻ mặt nghiêm túc: “Dù sao thời gian không đợi người mà.”

Hạ Cửu Trọng nhìn cậu: “Ngươi đã như vậy rồi mà vẫn muốn đi? —— ngươi không phải sợ chết sao?”

“Chẳng phải còn có anh à? Anh lợi hại như vậy, kể cả khi tôi chết rồi anh cũng có thể cướp tôi về từ trong tay Diêm Vương, đúng không thân ái.” Diệp Trường Sinh vỗ nếp nhăn trên quần áo, lại nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy có lẽ anh đối với tôi có hiểu lầm gì đó —— tuy rằng tôi là thần côn, nhưng ta tuyệt đối là một người yêu nghề kính nghiệp, thành thật thủ tín, sinh ra ở Trung Quốc mới, lớn lên dưới lá cờ hồng kỳ, là một thần côn tốt tuân thủ pháp luật nha! Việc mà tôi đã đáp ứng, mặc kệ phía trước có bao nhiêu gian nan hiểm trở, chúng ta nhất định không sợ gian khổ, không hơn không kém hoàn thành tất cả!”

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh cười thành hình trăng non cong cong: “Cho nên thân ái, chúng ta đi thôi?”

Hạ Cửu Trọng tựa hồ không nghĩ ra nguyên nhân khiến Diệp Trường Sinh chấp nhất như vậy, hắn nhìn chằm chằm cặp mắt cười kia, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Trên người Chu Lâm Lâm ngươi thấy được ai?”

Diệp Trường Sinh xua xua tay, đặc biệt chính trực nói: “Cái gì mà thấy được ai? Vị đồng chí này, xin chú ý cách dùng từ ngữ của anh, cô bé còn là trẻ con!” Dứt lời lại không nhịn được bật cười, hướng về phía Hạ Cửu Trọng nhún nhún vai: “Ai biết được, có lẽ tôi chỉ là đột nhiên có chút hâm mộ cô bé, cho nên mới muốn giúp cô bé một phen.”

Hạ Cửu Trọng đứng lên hỏi: “Hâm mộ cái gì?”

“Hâm mộ vì kể cả khi đã qua đời, ít nhất trên đời luôn có người nhớ đến cô bé, và yêu thương cô bé.” Diệp Trường Sinh thở dài một hơi, sau đó lại dương khóe môi liếc nhìn Hạ Cửu Trọng: “Nếu về sau tôi chết đi, dù là giả vờ anh cũng phải giả vờ đó, ít nhất khóc một lúc vì tôi? Bằng không tôi mà lẻ loi hiu quạnh sẽ tức giận, sau khi chết làm quỷ cũng không có người thắp hương, thật không có mặt mũi mà.”

Hạ Cửu Trọng cười lạnh một tiếng, nghe Diệp Trường Sinh nói mớ, nhìn cũng khinh thường nhìn cậu.

Diệp Trường Sinh thấy không thể lừa gạt Hạ Cửu Trọng ở bên cạnh lo hậu sự cho mình, có chút tiếc hận thở dài một hơi, cầm ví tiền nhét vào trong ngực.

Cậu đang chuẩn bị mang theo hắn ra ngoài, cúi đầu chợt thấy chiếc ví của mình đã xẹp đi rất nhiều, môi run run mở miệng, nói không thành lời: “Chờ…… Từ từ…… Ban ngày sau khi tôi bất tỉnh nhân sự, hai người chúng ta, trở về bằng cách nào?”

Hạ Cửu Trọng nghe cậu nói, dường như đột nhiên nhớ tới hồi ức không quá tốt đẹp, mày nhíu lại, không kiên nhẫn nói: “Giống cách ngày thường ngươi hay dùng vậy.”

Diệp Trường Sinh trừng lớn mắt, run rẩy loạng choạng sờ ví tiền: “Giống ngày thường? Anh nói cho tôi biết, ngày thường tôi có từng gọi xe mất tời 1300 tệ? (khoảng 5.200.000 VNĐ) Anh đây là thuê xe chạy một vòng quanh thành phố A chắc?”

Hạ Cửu Trọng từ trên cao nhìn xuống cậu, đôi mắt màu đỏ tươi mang theo nồng đậm cảnh cáo: “Thì sao?”

“Không sao” Diệp Trường Sinh nhìn hắn hồi lâu, động tác cứng đờ chậm rãi thu lại ví tiềni. Rũ đầu một lát rồi lại ngẩng mặt, từ trong kẽ răng phát ra một lời khen: “Tôi cảm thấy anh làm rất tốt!”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh: Đồng chí Hạ Cửu Trọng, em trịnh trọng hỏi lại anh một lần, mời suy xét tốt rồi mới trả lời: Nếu em chết đi, anh thật sự sẽ không khóc sao?

Hạ Cửu Trọng: Sẽ không.

Diệp Trường Sinh:……

Hạ Cửu Trọng: Tôi tuyệt không sẽ không để em chết.

-------------

Editor: Anh Trọng thật phát nhà phá của mà ╮(╯_╰)╭