Diệp Trường Sinh mơ một giấc mơ.
Trong mơ cậu chỉ có bộ dáng bốn, năm tuổi, đang mê mang đứng ở một nơi phế tích không có một bóng người, trước mắt cách đó không xa, có một đoàn sương đen đang không ngừng bay về phía cậu.
Sương đen kín trời như một con dã thú to lớn, há cái mồm đầy máu, bộ mặt dữ tợn đuổi theo cậu, dường như muốn nuốt chửng cả người cậu.
Cậu nhìn đoàn dương đen kia, bản năng cảm giác được nguy hiểm, trong chớp mắt xoay người liều mạng chạy đi. Chỉ là đoàn sương kia khuếch tán thật sự quá nhanh, mới mấy giây mà sương đen đã kéo tới trước mặt cậu.
Cậu liều mạng giãy giụa, nhưng đối mặt với đoàn sương đen khắp nơi này, sự phản kháng của cậu phá lệ yếu ớt vô lực.
Diệp Trường Sinh trơ mắt nhìn đám sương nồng nặc mùi máu kia từng chút một bao vây cậu lại. Trong làn sương mù dày đặc không lọt nổi một tia sáng, các giác quan của cậu tựa hồ đều bị phong ấn.
Nhưng ngay lúc cậu mờ mịt vô thố, đột nhiên có một thanh âm đàn ông xuyên thấu qua sương đen truyền tới trong tai cậu.
Rõ ràng là mang theo ý cười, nhưng tiếng nói ôn hòa kia lại khiến người ta không tự giác có chút phát lạnh: “Tìm lâu như vậy đều không thu hoạch được gì, không nghĩ tới Âm Dương Ngư cuối cùng lại ký sinh trong mắt của một tên nhóc? Thú vị.”
Diệp Trường Sinh lập tức bừng tỉnh.
Mở mắt ra, trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám làm cậu có cảm giác còn chưa thoát khỏi ảo giác trong mộng, nửa ngồi dậy sờ soạng ấn mở công tắc trên tường, chỉ nghe “tạch” một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng phút chốc sáng lên.
Ánh sáng quá mức sáng ngời tràn ra khắp phòng, khiến người mới tỉnh dậy từ trong bóng đêm là cậu có hơi không thích ứng mà híp mắt, đợi qua vài phút, khi có thể mở mắt, Diệp Trường Sinh nhìn căn phòng quen mắt, nhịp tim đập dồn dập mới rốt cuộc có thể dần dần bình tĩnh lại.
Bên kia của chiếc giường đôi to rộng, Hạ Cửu Trọng mặc một bộ hắc y đang ngồi xếp bằng trên giường đả tọa, không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Trường Sinh nhìn hắn, thế nhưng mơ hồ thấy một tia link khí quanh quẩn chung quanh hắn.
Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn cẩn thận, đã thấy nó nháy mắt hòa tan vào trong hơi thở của Hạ Cửu Trọng, không để lại dấu vết gì.
Hạ Cửu Trọng chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, rồi sau đó thu thế, mở mắt ra nhìn qua hướng Diệp Trường Sinh: “Ngươi ngủ suốt một ngày.”
Diệp Trường Sinh dựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, chỉ là trong mắt đã khôi phục vài phần thần thái di vãng. Cậu nhìn thoáng qua thời gian, cưỡng từ đoạt lí nói: “Rõ ràng còn năm phút nữa mới quá 12 giờ, sao có thể tính là một ngày!”
Hạ Cửu Trọng híp mắt lại hỏi: “Vừa rồi hơi thở của ngươi rối loạn, mơ thấy cái gì?”
Diệp Trường Sinh hơi rũ mắt, dường như đang suy nghĩ, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi mơ thấy tôi hồi nhỏ. Khi đó tôi vô cùng sợ ma quỷ, sau mỗi lần ra ngoài đều phải phát sốt. Sư phụ tôi vì để trị tật xấu này của tôi, cố ý phong ấn mấy con lệ quỷ trong phòng để tôi ngồi nhìn, nói cái gì mà liệu pháp kí©h thí©ɧ. Tôi đương nhiên không muốn rồi, liền khóc lóc gõ cửa cầu xin, gõ một hồi, phong ấn đột nhiên mất đi ——”
Cậu bỗng nhiên ngước lên liếc hắn một cái, duỗi thẳng lưng, nghiêm trang nói: “Trong phút nguy nan, tôi nhìn thấy thân ảnh anh dũng của anh, nên mới kích động tỉnh dậy.”
Hạ Cửu Trọng cười như không cười: “Diệp Trường Sinh, lúc ngươi nói dối có phải đôi mắt sẽ không chớp đúng không?”
Diệp Trường Sinh nghĩ nghĩ, lắc đầu phản đối nói: “Vẫn sẽ chớp…… Đây là bản năng của cơ thể mà!”
Hạ Cửu Trọng bỗng nhiên nghiêng người qua, một tay hắn nắm thành quyền chống tường, một tay khác đột nhiên nắm cằm cậu, hơi nâng mặt cậu lên, con ngươi màu đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm cậu, cơ hồ muốn nhìn ra một cái lỗ trên người cậu: “Nói thật, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Diệp Trường Sinh bị bắt ngẩng mặt nhìn Hạ Cửu Trọng, lát sau mới chậm rãi chớp mắt nở nụ cười: “Anh đang lo lắng cho tôi à?”
Thần sắc Hạ Cửu Trọng toát ra vài phần nguy hiểm, đối với câu nói của Diệp Trường Sinh chỉ cười châm chọc, thái độ tựa hồ rất không kiên nhẫn: “Dương hỏa của ngươi trong nháy mắt cơ hồ bị dập tắt.”
Diệp Trường Sinh nhìn hắn trong chốc lát, giơ tay kéo tay Hạ Cửu Trọng xuống, cúi người chui ra khỏi vòng vây của hắn, để chân trần xuống giường lấy một viên kẹo trong túi ra ăn. Sau đó cậu lại liếc mắt nhìn qua, cười tủm tỉm như không để ý chút nào, giải thích: “À, đại khái là cô bé kia khóc quá lợi hại, tôi không cẩn thận dính phải nước mắt oán khí của cô bé thôi.”
Hạ Cửu Trọng ngồi trên giường nhìn thẳng cậu, trầm giọng hỏi: “Ngươi đã sớm biết sẽ như vậy?”