Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng

Chương 34: Con là đứa trẻ ngoan phải không ạ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không, không khóc…… Không khóc, chúng ta…… Đều không khóc!” Lâm Hồng từ trên mặt đất bò dậy, bà cũng liều mạng lau nước mắt: “Lão Chu, anh cũng đừng khóc…… Đen đủi! Con nó thật vất vả mới trở về nhà!”

Chu Định An ngẩng đầu, trong nháy mắt dường như đã già đi rất nhiều. Ông nhìn vết lằn xanh tín trên cổ con gái, hai tròng mắt đỏ như sắp chảy máu, gắt gao nắm chặt tay thành quyền, thanh âm mang theo nghẹn ngào: “Ừ, Lâm Lâm về nhà rồi, nên cao hứng, cao hứng. Đều không khóc…… Ai cũng không được khóc.”

Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng lẳng lặng ở một bên, không lên tiếng quấy rầy một nhà ba người gặp nhau.

Bọn họ nhìn Chu Lâm Lâm cười giống thiên sứ nhỏ, ở phòng khách biểu diễn cho vợ chồng Chu thị xem một điệu múa ba lê mà em họ ở Cung Thiếu Niên một tháng trước; nhìn em ngồi giữa Chu Định An và Lâm Hồng, ngọt ngào hát cho bọn họ nghe.

Cho đến khi ánh mặt trời rốt cuộc cắt qua bóng đêm, bé gái vẫn luôn nỗ lực mỉm cười cuối cùng nhịn không được hỏi Diệp Trường Sinh: “Anh ơi, hiện tại em có thể khóc chưa?”

Diệp Trường Sinh gật gật đầu, cậu nhìn Chu Lâm Lâm, cười tủm tỉm nói: “Lâm Lâm là đứa trẻ ngoan, rất cố gắng tuân thủ lời hứa.”

“Bố ơi, anh trai khen Lâm Lâm là đứa trẻ ngoan đó.” Chu Lâm Lâm cười, rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng, cô bé khụt khịt, “Bố, mẹ, Lâm Lâm là đứa trẻ ngoan phải không ạ?”

“Đúng vậy, Lâm Lâm vĩnh viễn là đứa trẻ tốt nhất trong lòng bố mẹ, ai cũng không bằng.” Chu Định An cố nén nước mắt, mỉm cười nhìn con gái mình: “Con là niềm kiêu hãnh của bố mẹ.”

“Bố ơi, con có một bí mật, vẫn luôn không nói cho bố mẹ” Chu Lâm Lâm vừa cười vừa khóc, cô bé đứng lên chụm tay lại làm loa, lớn tiếng hô về phía Chu Định An và Lâm Hồng: “Bố mẹ cũng là niềm kiêu hãnh của Lâm Lâm, hai người là bố mẹ tốt nhất trên thế giới!”

Thân ảnh non nớt của cô bé dần dần trở nên trong suốt dưới ánh mặt trời, nước mắt trên mặt dưới ánh mặt trời giống như trân châu, em vẫy vẫy tay: “…… Con yêu bố mẹ.”

Lâm Hồng trơ mắt mà nhìn Chu Lâm Lâm biến mất dưới ánh nắng, bà kinh hoảng đứng lên duỗi tay lại chỉ bắt được không khí.

“Lâm Lâm, Lâm Lâm? Con ở đâu, con đừng dọa mẹ…… Con ở đâu?” Lâm Hồng bụm mặt, chỉ có thể nghẹn ngào kêu to: “Đừng đi, đừng đi Lâm Lâm…… con dẫn mẹ theo cùng đi, cùng nhau đi…… Bên kia quá tốt, con sợ tốt như vậy, sao mẹ có thể yên tâm để con đi một mình……”

Chu Định An lúc này cũng là tim đau như cắt, nhưng nhìn vợ mình đã hoàn toàn hỏng mất, ông cắn răng không dám để cho mình cũng ngã xuống. Nắm chặt tay đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Trường Sinh, sau đó đột nhiên nặng nề quỳ xuống trước mặt cậu, cả người không thể ức chế run rẩy: “Thiên sư…… Diệp thiên sư…… Cầu xin ngài, cầu xin ngài thay chúng ta báo thù cho Lâm Lâm!”

Lâm Hồng nghe được lời của Chu Định An, cũng nháy mắt ngẩng đầu, quỳ bò tới trước mặt Diệp Trường Sinh, dùng sức lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cầu xin cậu, cậu muốn bao nhiêu tiền đều được, cầu xin cậu giúp chúng tôi tìm ra hung thủ, cầu xin cậu, chúng tôi không thể để con gái mình chết không minh bạch như vậy, tôi muốn khiến hung thủ nợ máu phải trả bằng máu!”

Diệp Trường Sinh nao nao, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Cửu Trọng trên mặt viết mấy từ “không liên quan đến tôi”, có chút ưu sầu mà gãi gãi mặt: “Tôi cũng không tiện thu phí……”

“Mặc kệ bao nhiêu tiền!” Chu Định An nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Hồng, khi ngẩng đầu nhìn Diệp Trường Sinh, đôi mắt tràn ngập tơ máu tràn đầy thống khổ và hận ý, “Chẳng sợ phải bán nhầ, bán thận cũng không sao, chỉ cầu xin thiên sư có thể khiến hung thủ gϊếŧ Lâm Lâm phải chịu thiên đao vạn quả mà chết!”

Diệp Trường Sinh thở dài, trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc vẫn gật đầu: “Ủy thác này, tôi nhận, hai ngày sau chờ tin của tôi.”

“Diệp thiên sư, tiền ——”

“Tôi đã thấy số điện thoại của ngài trên thông báo tìm người.” Diệp Trường Sinh phất phất tay, “Sau khi hoàn thành, tôi sẽ liên hệ hai người. Đến lúc đó đừng quên đến khách sạn ZZ trên đường XX thanh toán tiền phòng 8851 giúp tôi, muốn thanh toán trong một lần.”

Nói xong cậu dẫn Hạ Cửu Trọng, đón tia nắng sớm, lảo đảo lắc lư rời khỏi nhà Chu Lâm Lâm.

Nghiêng đầu nhìn Diệp Trường Sinh đang híp mắt ngẩng đầu nhìn mặt trời, Hạ Cửu Trọng cười như không cười: “Lần này ngươi thu phí rất bình thường.”

Diệp Trường Sinh giơ tay che nắng, cười tủm tỉm nói: “Ít nhất không cần lo tiền phòng nữa, không tính mệt, không tính mệt.”

Hạ Cửu Trọng liếc mắt nhìn cậu thật sâu: “Có đôi khi, Bản Tôn cảm thấy ngươi thật khiến người ta xem không rõ.”

“Xem hiểu lại không có chỗ tốt nào, muốn xem hiểu làm gì? Anh sẽ để ý một con kiến cả ngày suy nghĩ cái gì à?” Diệp Trường Sinh cười cười, lười biếng nhìn hắn, dường như không có xương cốt nói ngọt một câu: “Nhưng hiện tại tôi rất dễ hiểu nha…… Thân ái, anh không phát hiện ra có khả năng tôi lập tức sẽ trở thành một phế nhân sao?”

Hạ Cửu Trọng theo bản năng rũ mắt nhìn cậu một cái. Dưới ánh mặt trời, sắc mặt Diệp Trường Sinh tái nhợt, đã có chút không bình thường, rõ ràng nhiệt độ không khí không hề thấp, thân thể cậu lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Diệp Trường Sinh nhắm mắt, hơi thở mong manh: “Có lẽ tạm thời tôi phải treo máy trong chốc lát, kế tiếp liền giao cho anh.”

Hạ Cửu Trọng thậm chí còn không kịp mở miệng, trơ mắt nhìn Diệp Trường Sinh lưu lại một câu xong hoàn toàn chết ngất trên vai mình. Hắn nhìn đường phố bắt đầu nhiều người, nhiều xe cộ hơn, giữa mày nhíu lại.

Giao cho hắn? Một người dị thế? Hắn thậm chí còn không biết làm sao để đi phương tiện giao thông.

Hạ Cửu Trọng đứng tại chỗ trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc vẫn duỗi tay bế ngang Diệp Trường Sinh lên. Rũ mắt nhớ lại cách làm thường ngày của Diệp Trường Sinh, lại nhìn đám người chen chúc trên đường phố, vị Ma Tôn đã quen cưỡi gió đạp mây ở Ma giới, rốt cuộc gian nan bắt đầu hành trình gọi xe lần đầu tiên ở dị thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »