Có lẽ là thời gian dài tim con gái đã khiến người đàn ông này kiệt sức, trong nháy mắt khi nghe được tên con gái, ngay cả phòng bị với người lạ cũng không rảnh để lo. Ông dường như lập tức tiến lên theo bản năng: “Hai người đã gặp Lâm Lâm? Con bé ở đâu? Hiện tại con bé có sao không? Cậu thấy con gái tôi ở đâu? Cầu xin cậu, cầu xin các cậu nói cho tôi biết, dẫn tôi đi gặp con bé được không?”
Diệp Trường Sinh thở dài một hơi, rũ mắt nhìn cô bé đang gắt gao nắm tay cậu, không ngừng hướng về phía người đàn ông mà gọi "Bố ơi". Khi cậu định mở miệng thì lại nghe thấy trong phòng có một trận động tĩnh thât lơn, sau đó một người phụ nữ trung niêm đầu bù tóc rối, sắc mặt tái nhợt, chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nghiêng ngả lảo đảo chạy từ trong phòng ra: “Lão Chu, có tin của con gái rồi đúng không? Có tin của con gái rồi phải không!” Bà xông tới lôi kéo cánh tay người đàn ông: “Em nghe thấy tên Lâm Lâm! Anh nói chuyện đi, Lâm Lâm ở đâu?”
Người đàn ông nhìn bộ dáng vợ của mình, đáy mắt cũng đỏ lên. Ông duỗi tay kéo bà vào trong lòng thấp giọng trấn an, sau đó hít sâu một hơi, nhìn Diệp Trường Sinh nói: “Đây là vợ tôi, Lâm Hồng, khiến các cậu chê cười rồi, vào nhà đi.”
Diệp Trường Sinh nhấp môi, tùy tay đóng cửa lại, đi vào trong phòng khách với Hạ Cửu Trọng.
Đây là một phòng ở không lớn nhưng được bố trí rất ấm cúng. Trên bức tường giữa phòng khách treo bức ảnh chụp bé gái đang múa ba lê. Cô bé hơi ngẩng đầu, ánh sáng chiếu vào trên người em, như một chú thiên nga nhỏ xinh đẹp.
“Hai người…… Muốn gặp Lâm Lâm không? Kể cả khi cô bé đã không còn nữa?” Diệp Trường Sinh đem tầm mắt từ bức ảnh trong phòng khách kia chuyển qua hai vợ chồng bộ dáng tiều tụy, chậm rãi nói: “Đây có thể là một cơ hội cuối cùng.”
Người phụ nữ nguyên bản đang nằm trong lòng người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu. Bà trừng mắt nhìn Diệp Trường Sinh, nước mắt theo hốc mắt lăn xuống cũng không để ý, há miệng thở dốc, nghẹn ngào hỏi: “Cậu nói cái gì? Cậu nói bậy gì đó? Cái gì mà không còn nữa…… Cậu nói cái gì mà không còn nữa?”
So với người vợ đang kích động, người chống thật ra có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là đôi mắt ông trong nháy mắt cũng đỏ bừng, hai tay nắm chặt như đang khắc chế thân thể run rẩy: “…… Cậu biết con gái tôi ở đâu sao?”
Diệp Trường Sinh duỗi tay vuốt hai bím tóc của bé gái, lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết thi thể của con gái ngài ở đâu, nhưng nếu là linh hồn sau khi chết của cô bé, thì hiện tại cô bé đang ở trước mặt hai người.”
Hai vợ chồng Chu thị nhất thời ngây ngẩn cả người. Người đàn ông trước tiên phản ứng lại, ông chau mày, toàn thân run rẩy, nhìn Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng tức giận nói: “Cút đi, các cậu cút ra ngoài cho tôi! Có phải mấy người thấy thông báo tìm người của chúng tôi, cảm thấy lấy con gái người khác ra đùa giỡn thú vị lắm chắc? Cút đi, các cậu nhanh cút đi cho tôi!”
Diệp Trường Sinh nhìn bộ dáng kích động vô cùng của người đàn ông, thật sâu thở dài một hơi, rồi nhỏ giọng nói thầm với Hạ Cửu Trọng đang thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh, hiển nhiên là không tính toán nhúng tay: “Thật là cuộc mua bán lỗ vốn mà”. Cậu duỗi tay móc một tờ tiền âm phủ bị gấp thành hình tam, dùng khuỷu tay chọc chọc hắn: “Nào, mượn ít lửa với.”
Hạ Cửu Trọng híp mắt, tầm mắt xẹt qua vẻ mặt kinh nghi bất định của hai vợ chồng Chu thị, đầu ngón tay đột nhiên cắt một nhát giữa không trung. Chỉ nghe “phùng” một tiếng, tờ tiền kia bỗng nhiên bị một mồi lửa đốt thành nắm tro tàn.
“Đủ rồi đủ rồi!” Diệp Trường Sinh thấy tờ tiền âm phủ trên tay bị đốt sạch, vội hô một tiếng, sau đó thu tất cả tro tàn vào trong tay, nhìn biểu tình vừa kinh ngạc vừa tức giận của hai vợ chồng, không đợi bọn họ phản ứng đã thổi tro về phía đôi mắt họ.
Vợ chồng Chu thị bị động tác của Diệp Trường Sinh làm cho không kịp phòng ngừa, sợ hãi “a” một tiếng, cuống quít lấy tay xoa mắt của mình. Khi có thể thấy rõ đồ vật, đang chuẩn bị báo cảnh sát thì nhìn thấy cô bé đứng bên cạnh Diệp Trường Sinh.
Em tết tóc hai bên, trên người mặc chiếc váy màu hồng mà em thích nhất, thoạt nhìn giống như một tiểu công chúa. Người phụ nữ ngơ ngẩn nhìn cô bé, môi hơi khép mở vài cái, sau đó dường như mất hết sức lực mà quỳ xuống mặt đất.
Bà cũng không đứng dậy mà dịch tới bên cạnh cô bé, nhìn khuôn mặt em, vừa khóc vừa cười run rẩy giơ tay muốn sờ mặt con gái: “Lâm Lâm…… Lâm Lâm…… Mấy ngày nay con đi đâu vậy? Con có biết không, mẹ nhớ con nhường nào……”
Nhưng khi chính mắt nhìn thấy tay mình xuyên qua gương mặt con gái, nụ cười của bà trong phút chốc toàn bộ sụp đổ, cả người cứng đờ, lại thử sờ cơ thể Chu Lâm Lâm.
Lúc bà phát hiện chính mình dù làm cách nào cũng không thể chạm vào con gái, bà rốt cuộc hỏng mất, quỳ trên mặt đất điên cuồng muốn ôm đứa trẻ trước mặt vào lòng: “Lâm Lâm, Lâm Lâm? Con làm sao vậy, mẹ không ôm được con…… Mẹ không ôm được con! Sao lại vậy…… Vì sao? Vì sao!”
Diệp Trường Sinh đứng một bên nhìn người phụ nữ nháy mắt lâm vào điên cuồng, giữa mày hiện lên một chút không đành lòng: “Lâm Lâm đã chết.”
“Đã chết? Nói bậy! Nói bậy! Lâm Lâm của tôi ở ngay đây! Con bé ở ngay đây!” Người phụ nữ lắc đầu, bà một lần nữa nhìn con gái mình, thần sắc ôn nhu mà cuồng loạn, “Con bé rõ ràng ở nơi này!”
Chu Lâm Lâm nhìn Lâm Hồng, khóe môi trễ xuống, duỗi tay đến trước mặt bà làm động tác chà lau, mềm mại nói: “Mẹ không khóc.”
Một câu này của Chu Lâm Lâm khiến Lâm Hồng trong nháy mắt sụp đổ, bà chống tay trên mặt đất, gào khóc: “Lâm Lâm…… Mẹ…… Mẹ……”
Chu Lâm Lâm cũng quỳ xuống, em giơ tay ra lại phát hiện mình không chạm đến Lâm Hồng, hốc mắt cũng đỏ lên, nhưng em không dám khóc, chỉ nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi mẹ đừng khóc. Mẹ, mẹ đừng khóc…… Con không chạm tới mẹ.”
Chu Định An vẫn luôn cứng đờ đứng một bên khi nghe được một câu này, rốt cuộc cũng nhịn không được run rẩy cả người, ngồi xổm xuống nức nở ra tiếng, đôi tay gắt gao nắm chặt, dùng sức đánh vào đầu mình, trong cổ họng tràn ra tiếng nghẹn ngào như là dã thú kêu rên.
“Bố đừng khóc, bố mẹ đừng khóc……” Chu Lâm Lâm cong cong môi, nỗ lực mỉm cười, “Anh trai nói không thể khóc, nếu khóc, ma pháp giúp bố mẹ có thể thấy con sẽ biến mất…… Bố mẹ đừng khóc……”
Cô bé nói xong, từng hạt nước mắt lại không nghe lời mà chảy xuống. Em hoảng loạn dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, trong giọng nói mang theo chút hoảng loạn: “Con không thể khóc, không thể khóc…… Con đã hứa với anh trai, con không thể khóc…… huhu…… Không thể khóc……”