Chương 32: Tuyệt đối không được khóc

Lúc Diệp Trường Sinh tỉnh dậy mới hơn 3 giờ sáng, cậu ngồi dậy sờ soạng mặc quần áo trong bóng tối, còn chưa đứng lên đã nghe thấy bên kia đột nhiên truyền đến tiếng Hạ Cửu Trọng: “Đến giờ rồi?”

Diệp Trường Sinh tùy tay bật đèn ngủ ở đầu giường, vừa đi giày vừa không ngẩng đầu lên nói: “Lúc này là thời điểm âm khí nặng nhất, trễ chút nữa chỉ sợ trôi qua đầu thất, linh hồn cô bé sẽ tan đi.”

Hạ Cửu Trọng nhìn Diệp Trường Sinh nhanh nhẹn mặc quần áo, chạy như bay đi đánh răng rửa mặt, hắn nhịn không được cong cong môi nói: “Hiếm khi thấy ngươi tích cực như vậy.”

Diệp Trường Sinh đánh răng xong, lấy nước lạnh rửa mặt, lại lần nữa lấy cái bàn chải đánh răng mới, bóp kem đánh răng lên đó rồi đưa cho Hạ Cửu Trọng: “Tôi đi làm chút chuẩn bị, anh rửa mặt xong thì nhanh chóng lại đây.”

Nói xong cũng không nhìn phản ứng của Hạ Cửu Trọng, xoay người rở về bên giường, tìm tòi trong ba lô lấy ra hai tờ tiền âm phủ mà tối hôm qua cô bé đưa cho cậu.

Suy nghĩ một lát, lại từ trong bao lấy ra một hộp sắt chứa đầy chu sa và một cây bút lông sói, chấm ngòi bút vào nước rồi chấm vào chu sa, viết lên hai tờ tiền âm phủ kia một chữ “Lâm” nho nhỏ.

Lúc Hạ Cửu Trọng đi ra thì nhìn thấy Diệp Trường Sinh đã gấp một tờ tiền âm phủ thành hình tam giác, liếc mắt nhìn chữ nhỏ trên một tờ khác còn chưa kịp gấp, hơi rũ mắt hỏi: “Đây là cái gì?”

Diệp Trường Sinh để bút lông qua một bên, gấp tờ thứ hai thành hình Thiên Chỉ Hạc, trong miệng thì nói: “Tên của cô bé kia.”

Hạ Cửu Trọng nghe vậy, lập tức nghĩ tới cái tờ thông báo tìm người mà tối qua Diệp Trường Sinh nhặt được ở nhà ga, nhướn mi nói: “Ngươi đọc cũng kỹ thật.” Duỗi tay cầm lấy cái hộp sắt bị cậu tùy tay đặt lên bàn, để dưới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, con ngươi màu đỏ tươi hiện lên một tia nghiền ngẫm: “Ta đang hỏi ngươi đây là cái gì?”

“Anh không phải nhìn ra rồi à.” Diệp Trường Sinh nhấc mí mắt liếc nhìn hộp chu sa, duỗi tay lấy lại, đậy nắp hộp cho kỹ rồi cẩn thận cất cả chu sa và bút lông vào trong ba lô, khóe môi giương lên, cười tủm tỉm nói: “Cũng không thể mỗi lần vẽ bùa đều lấy máu của tôi chứ? Trước tiên chuẩn bị một ít chu sa, tuy rằng hiệu lực kém hơn, nhưng có thể tùy tiện lấy dùng, anh không thấy rất tiện hả?”

Hạ Cửu Trọng cười như không cười liếc nhìn cậu, nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

Diệp Trường Sinh gật đầu, kiểm tra túi lại một lần, sau đó mang theo hai tờ tiền âm phủ ra ngoài cửa cùng Hạ Cửu Trọng.

Hơn 3 giờ sáng, mọi thanh âm trên đường phố đều biến mất, trừ bỏ Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng, cơ hồ một người qua đường cũng không có. Cột đèn đường tản mát ra ánh sáng trắng bệch, kéo dài hai cái bóng của họ trên mặt đất.

Diệp Trường Sinh đi đến đầu một con hẻm, đăt Thiên Chỉ Hạc trong lòng bàn tay, trong miệng nhỏ giọng niệm vài câu, chỉ thấy vị trí hai con mắt của hạc giấy đột nhiên hiện lên một tia hồng quang.

Ngay sau đó, hai cái cánh mỏng nhẹ nhàng vỗ vài cái, từ lúc ban đầu hơi lắc lư, hạc giấy càng bay càng ổn, chuyển động một vòng trên cao, sau đó liền bắt đầu chậm rãi bay về một phía.

Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng liền đi theo phía sau hạc giấy, đi khoảng hai mươi phút, chỉ thấy hạc giấy đột nhiên chấn động, sau đó con ngươi lóe hồng quang trong nháy mắt mất đi thần thái, toàn bộ hạc giấy thẳng tắp rời từ giữa không trung xuống, lúc chạm đất bỗng nhiên tuôn ra một đốm lửa thiêu thành tro tàn.

Hạ Cửu Trọng nhìn chung quanh, nhàn nhạt nói: “Đây là nơi tối qua ngươi gặp được tiểu quỷ kia.”

Diệp Trường Sinh gật gật đầu nói: “Cô bé hiện hình ở đây, nói vậy nhà cô bé cũng ở gần đây. Tìm thứ xem.”

Hạ Cửu Trọng đang định nói thì khóe mắt thoáng liếc thấy gì đó, cong môi nhướng mày nói: “Xem ra không cần tìm nữa.”

Diệp Trường Sinh nghe thấy lời này, liền nhìn theo tầm mắt hắn. Cách đó mấy chục mét, trên lối đi nhỏ không một bóng người có một đứa bé đang cuộn tròn, mặc một bộ váy hồng nhạt, không phải cô bé mà bọn họ đang tìm thì là ai?

Bước đến gần, có thể nghe thấy âm thanh nức nở truyền ra. Tiếng khóc thút thít kia như bị gắt gao ép xuống, chỉ ngẫu nhiên khi thật sự không đè nén nổi mới tràn ra một hai tiếng nức nở nho nhỏ, nghe mà làm người ta đau lòng.

Diệp Trường Sinh nửa quỳ bên người cô bé, thanh âm nhẹ nhàng: “Đã trễ thế này, sao còn không trở về nhà?”

Cô bé giống như giật mình, toàn thân rung động một chút, sau đó em hơi ngẩng đầu lêm. Đôi mắt đã khóc sưng khi nhìn thấy Diệp Trường Sinh đột nhiên chứa đầy nước mắt: “Anh ơi anh…… Làm sao bây giờ, bố mẹ em không nhìn thấy em……huhu……huhuhu……”

Diệp Trường Sinh duỗi tay giúp cô bé lau mặt, thở dài cười nói: “Đừng khóc, đừng khóc. Lâm Lâm của chúng ta xinh xắn như vậy, khóc sẽ khó coi lắm.”

Cô bé nghe thấy Diệp Trường Sinh gọi tên của mình, hơi giật mình trừng lớn mắt, em hít hít mũi, nghẹn ngào nói: “Anh ơi, anh, sao anh biết em tên alf Lâm Lâm?”

“Sao anh biết được hả?” Diệp Trường Sinh nghiêng đầu, đột nhiên đối chợp mắt với em, cười nói: “Bởi vì anh là ma pháp sư, có ma pháp đọc suy nghĩ đó.”

Cô bé ngừng khóc, hơi ngẩng mặt lên một chút, mang theo chút chờ đợi ngây ngô nói: “Vậy anh có thể sử dụng ma pháp để bố mẹ em nhìn thấy em không? Em thấy mẹ đang khóc, em muốn thơm thơm mẹ để mẹ đừng khóc, nhưng mà mẹ không nhìn thấy em…… Bọn họ đều không nhìn thấy em.”

Diệp Trường Sinh nhìn cô bé: “Em thật sự muốn gặp bọn họ sao?”

Cô bé liều mạng gật đầu, nước mắt lại tuôn ra.

“Vậy em phải hứa với anh một điều.” Diệp Trường Sinh vươn tay, dùng ngón út nhẹ nhàng câu lấy ngón út của cô bé lắc lắc: “Dọc đường đi này em không thể khóc được không? Em mà khóc, ma pháp sẽ mất đi hiệu lực.”

Cô bé vội vàng dùng một bàn tay khác lau nước mắt trên mặt, cô liều mạng gật đầu: “Em không khóc, anh ơi, em không khóc!”

Diệp Trường Sinh chậm rãi đứng dậy, cười tủm tỉm kéo cô bé lên: “Tốt, khế ước đạt thành. Em dẫn anh về nhà, anh thi pháp cho em!”

Cô bé hít hít mũi, nỗ lực mỉm cười, nói: “Nhà em ở bên này, anh đi theo em nha.”

Hạ Cửu Trọng đứng cách đó không xa nhìn Diệp Trường Sinh lôi kéo bé gái trên người đã có chút oán khí bao phủ, con ngươi nhanh chóng xẹt qua gì đó, khóe môi mơ hồ mím một cái dộ cung rất nhỏ, rũ mắt, rốt cuộc vẫn bước theo sau.

Tiếu khủ mà gia đình em ở đích xác rất gần, ước chừng chỉ đi năm phút là tới rồi. Đứng dưới lầu, em chỉ chỉ căn phòng vẫn sáng đèn trên tầng 3, thanh âm mang theo điểm vội vàng: “Anh ơi, phòng còn sáng đèn kia lầ nhé em!”

Diệp Trường Sinh hơi híp mắt ngẩng đầu nhìn lướt qua căn phòng, duỗi tay xoa tóc cô bé, cười tủm tỉm nói: “Em nhớ rõ lời hứa của chúng ta, đúng không?”

Bé gái gật đầu, nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không thể khóc!”

“Giỏi quá.” Diệp Trường Sinh nhẹ nhàng xoa bóp mặt cô bé, “Chúng ta đi lên thôi.”

Nét mặt bé gái hiện lên một nụ cười tươi đẹp, nhanh chóng gật gật đầu: “Vâng!”

Rất nhanh đã đi tới tầng 3, xuyên thấu mắt mèo trên cửa chống trộm còn có thể mơ hồ nhìn thấy một chút ánh đèn bên trong. Diệp Trường Sinh đi qua ấn chuông cửa, tiếng chuông chói tai ở rạng sáng yên tĩnh có vẻ vô cùng đột ngột.

Cửa nhanh chóng được mở ra, là một cái người đàn ông trung niên, tuy rằng bởi vì liên tục bôn ba và mất ngủ làm ông nhìn qua vô cùng mỏi mệt, nhưng từ trên mặt ông dường như vẫn có thể nhìn ra vài phần nho nhã nguyên bản.

Người đàn ông nghi hoặc nhìn Diệp Trường Sinh, lúc tầm mắt rơi xuống người Hạ Cửu Trọng cao lớn đứng bên cạnh, trong mắt không khỏi hiện lên một tia phòng bị: “Hai người là……?”

Diệp Trường Sinh khẽ cười một chút, cậu chậm rãi nói: “Là Chu Định An tiên sinh sao? Tôi họ Diệp, từng gặp con gái Chu Lâm Lâm của ngài một lần. Có tiện vào nhà nói chuyện không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh nhìn trời: Cứ cảm thấy đang khi dễ trẻ con.