Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng

Chương 31: Anh lớn lên đẹp như vậy, song tu với anh tôi cũng không lỗ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu lật người một cái, ôm gối dựa vào đầu giường, một đôi chân vung vẩy ở mép giường: “Lại nói tiếp, cả ngày hôm nay anh chưa có thời gian tu luyện, hiện tại đang nhàn nhã tự tại, anh không tu luyện à?”

Đôi mắt Hạ Cửu Trọng đã một lần nữa khôi phục màu đỏ tươi vốn có, khi nhìn Diệp Trường Sinh, đáy mắt xẹt qua một tia ý vị thâm trường: “Không sao, chỉ cần ngươi ở bên cạnh Bản Tôn, dù không cố tình tu luyện thì cũng đủ.”

Diệp Trường Sinh chớp chớp mắt nhìn Hạ Cửu Trọng vai rộng eo thon, thân cao chân dài trước mắt, nhìn ra được là có cơ bụng tám múi, gương mặt còn nghiền áp các nam minh tinh đang nổi, cậu mỉm cười thần bí: “Này là anh đang tỏ tình với tôi sao?”

Hạ Cửu Trọng cũng cười, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi có biết đám ma tu ở Ma giới từng có một đoạn thời gian khá dài thích bắt cóc các tu sĩ Cửu Châu có linh căn tốt và tương thích với mình, lưu lại bên cạnh, hút linh khí bọn họ, hoặc làm thành lô đỉnh thịt người để tăng công lực không?”

Diệp Trường Sinh ngẩn ra một chút, nụ cười thần bí mới nãy đã nháy mắt biến mất. Cậun nhíu chặt mày, thần sắc dường như hơi buồn rầu: “……Hóa ra, lời anh nói không phải ý tứ mà tôi hiểu à.”

Tầm mắt Hạ Cửu Trọng chậm rãi di chuyển từ trên xuống dưới Diệp Trường Sinh, sau đó giương khóe môi lên, cười khiến người ta lạnh sống lưng: “Bản Tôn phát hiện, hai tháng này có ngươi bên cạnh, tốc độ khôi phục công lực của ta nhanh lên không ít. Tuy rằng ngươi không có linh căn, nhưng có lẽ bởi vì khế ước kia, ngươi sẽ trở thành lo đỉnh thích hợp nhất để ta tu luyện.”

Diệp Trường Sinh vùi mặt vào gối, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn hắn lên án: “Chúng ta có khế ước đó, anh suy xét thử xem, anh thật sự muốn gϊếŧ tôi hả!”

Hạ Cửu Trọng ngồi bên cạnh Diệp Trường Sinh, duỗi tay rút cái gối trong tay cậu ra, nhìn sâu vào đoi mắt vẫn luôn không gợn sóng của người kia, đột nhiên nổi lên một chút tâm tư trêu đùa: “Lấy bản thể lô đỉnh để luyện dược là phương pháp mổ gà lấy trứng, dùng một lần sẽ không thể dùng tiếp, đối với cơ thể hiếm có lại phù hợp với Bản Tôn như ngươi thì quá lãng phí. Giữa chúng ta còn có phương pháp khác thích hợp hơn, tỷ như...” Hạ Cửu Trọng cong môi gằn từng chữ một, nói: “Song tu.”

Diệp Trường Sinh đói diện với Hạ Cửu Trọng hồi lâu, đột nhiên cười cong mắt: “Nếu song tu, vậy rất tốt nha, tôi không ngại……” Đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh lóe một chút chờ mong: “Khi nào bắt đầu, đêm nay sao?”

Có lẽ thái độ của Diệp Trường Sinh quá ngoài dự đoán, Hạ Cửu Trọng híp mắt, nhịn không được hỏi: “Giao hợp với nam tử, ngươi cư nhiên một chút cũng không ngại?”

“Tôi chưa nói với anh hả?” Diệp Trường Sinh lấy một cái gối khác ôm vào trong ngực, hết sức vui mừng: “Vốn dĩ tôi thích đàn ông.”

Đánh giá Hạ Cửu Trọng từ trên xuống dưới một lần, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh cong thành hình trăng non, khóe môi giơ lên mơ hồ có thể thấy ranh nanh nhỏ: “Anh lớn lên đẹp như vậy, song tu với anh tôi cũng không lỗ."

Hạ Cửu Trọng: “……”

Diệp Trường Sinh thò lại gần, đè thấp tiếng, ngọt nị nói: “Chẳng qua anh không thích đàn ông còn muốn song tu với tôi, thấy cơ thể đàn ông thì trong lòng anh không thấy hoảng sao? Anh thật sự có thể có phản ứng à?”

Hạ Cửu Trọng: “……”

Diệp Trường Sinh nhìn bên sắc mắt không hề sảng khoái của người bên cạnh người, tức khắc nhịn không được cười ha hả. Ôm gối lăn một vòng trên giường, toàn thân đều run lên nhè nhẹ vì nhịn cười.

Hạ Cửu Trọng rốt cuộc ý thức được chính mình đùa giỡn không thành, ngược lại bị Diệp Trường Sinh trêu chọc, nheo mắt nguy hiểm, thanh âm ép xuống thấp: “Ngươi lừa Bản Tôn?”

Diệp Trường Sinh lộ ra đôi mắt cười đến cong cong, thanh âm xuyên qua gối có vẻ ồm ồm: “Thấy hai người chung ta hôm nay bôn ba mệt mỏi nên tôi nói vài câu vui đùa thôi mà.” Chớp chớp mắt, lại thân mật lại gần dùng bả vai huých hắn: “Lại nói giữa chúng ta gì mà lừa với không lừa? Nói như vậy tổn thương tình cảm lắm!”

Hạ Cửu Trọng xách cổ Diệp Trường Sinh lên, Diệp Trường Sinh quen cửa quen nẻo lăn trên giường một cái, thả gối về lại đầu giường rồi ngồi dậy, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn hắn nói: “Ngày mai còn phải bôn ba cả ngày, tôi đi tắm rồi ngủ đây.”

Đi được vài bước bỗng dưng nhớ tới cái gì, mở cửa phòng tắm thò nửa cái đầu ra nhìn người nọ trên giường: “Đúng rồi…… Nếu tôi ở cạnh anh có thể giúp anh khôi phục nhanh hơn, vậy cũng đừng khách khí. Chờ tôi ngủ thì anh tiếp tục tu luyện đi, nếu có chỗ nào cần tôi phối hợp thì gọi tôi dậy, tôi tuyệt đối không nói hai lời.”

Dứt lời lại đi dép lê "loẹt xoẹt" hướng về bên trong phòng tắm, trong miêng còn ngân nga một ca khúc.

Hạ Cửu Trọng ngồi ở mép giường nhìn phương hướng Diệp Trường Sinh rời đi, một lau sau mới dựa vào thành giường, rũ mắt cười như có như không.

Tác giả có lời muốn nói:

Mãi sau này.

Diệp Trường Sinh đỡ cái eo đau nhức đến mức không ngồi thẳng được, vô cùng thành khẩn tỏ vẻ: Em xin lỗi vì lời nói của em lúc trước.

Vị Ma Tôn đã thỏa mãn: Ừ, ngoan.

Diệp Trường Sinh: QAQ
« Chương TrướcChương Tiếp »