Chương 30: Rõ ràng không phải cái chết bình thường

Lúc Diệp Trường Sinh và Hạ Cửu Trọng bước ra khỏi nhà ga đã gần 10 giờ, đang định gọi xe tìm một nhà hàng gần đây để ăn, lúc chờ xe tầm mắt thoáng nhìn qua, lại thấy trên mặt đất có mấy tờ thông báo tìm người.

Trên thông báo là hình ảnh một cô bé khoảng mười tuổi, tết tóc hai bên, mặc váy ren nhiều tầng, tinh xảo giống như một công chúa nhỏ đáng yêu.

“Gần đây thành phố A cũng không yên ổn à?” Hạ Cửu Trọng thấy Diệp Trường Sinh cúi người ngồi vào xe taxi, cầm tờ thông báo tùy tiện để một bên, cười tủm tỉm với tài xế rồi đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu liếc thấy tờ thông báo kia, thở dài nói: “Cũng không phải, đây là đứa bé mất tích thứ năm của tháng này rồi, nghe nói lúc tan học khóa vũ đạo ở Cung Thiếu Niên thì bị bọn buôn người bắt cóc. Đã tìm một tháng rồi, có vẻ cũng không có hy vọng.”

Diệp Trường Sinh không lên tiếng, chỉ nhìn cô bé xinh như công chúa trên thông báo, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi xuống taxi, họ tùy tiện tìm một quán ăn khuya để giải quyết bữa cơm, khi đang chuẩn bị tìm nơi nghỉ chân, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy phía sau đột nhiên truyền tới tiếng nói thanh thúy của trẻ con: “Anh trai lớn, chờ một chút, anh đánh rơi tiền kìa!”

Diệp Trường Sinh hơi dừng bước chân, quay đầu lại, liền thấy một bé gái tết tóc hai bên, trong tay nắm chặt hai tờ tiền màu hồng nhạt, chậm rãi chạy tới đây. Bộ váy ren nhiều tầng màu hồng nhạt trên người em hơi phập phồng theo bước chân của cô bé, đôi mắt tô tròn, đen bóng lấp lánh ý cười tươi đẹp: “Nè, của anh đây.”

Diệp Trường Sinh ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của cô gái nhỏ, cậu nhìn gương mặt tươi cười linh động của cô bé, lúc sau mới duỗi tay nhận lấy hai tờ tiền, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu em, cười tủm tỉm nói: “Đều do anh vứt bừa bãi, may mắn là có em, bằng không buổi tối anh không còn tiền ở trọ nữa.”

Được khen ngợi nên cô bé tựa hồ có chút thẹn thùng, em chớp mắt nói: “Ba em đã dạy, đứa trẻ tốt phải thích giúp đỡ mọi người, không nhặt của rơi.”

Diệp Trường Sinh cười cười: “Ba em đã dạy em rất tốt.”

Cô bé nghe thấy lời này thì càng vui vẻ hơn, em ngửa mặt cười cười, vẫy tay về phía Diệp Trường Sinh, thanh thúy nói: “Anh trai lớn, hẹn gặp lại” Sau đó cô bé xoay người chạy về phía xa.

Hạ Cửu Trọng rũ mắt nhìn Diệp Trường Sinh ngồi xổm trên mặt đất, sườn mặt nhìn qua có vài phần trầm lãnh, nhàn nhạt nói: “Cô bé kia không biết mình đã chết?”

Diệp Trường Sinh chậm rãi đứng lên, nhìn hai tờ tiền âm phủ trên tay, chậm rãi nắm chặt trong lòng bàn tay, đôi con ngươi đen nhanh hơi trầm xuống: “Trên người cô bé không có oán khí, không biến thành lệ quỷ được. Hôm nay là ngày đầu thất của cô bé, người trong nhà vô cùng tưởng nhớ nên mới khiến cô bé tạm thời tụ hình.”

Hạ Cửu Trọng nhìn phương hướng bé gái kia biến mất, chậm rì rì mà mở miệng nói: “Trên cổ có vết bị siết, trên người có bị vết bầm xanh tím do ngược đãi, rõ ràng không phải cái chết bình thường.”

Diệp Trường Sinh nghiêng đầu liếc nhìn hắn: “Anh muốn nói cái gì?”

Hạ Cửu Trọng đối diện tầm mắt cậu: “Trên mặt ngươi trên mặt có khắc sáu từ to "muốn xen vào việc người khác".”

Diệp Trường Sinh nhíu mày: “Cô bé cũng không giao dịch với tôi!”

Hạ Cửu Trọng tiếp tục nhìn cậu: “Cho nên?”

Diệp Trường Sinh vuốt mặt, mặt ủ mày ê: “Không ai đưa tiền! Anh có biết ở lại thành phố A thêm mấy ngày sẽ mất thêm bao nhiêu chi phí ăn ở không? Đây chính là mua bán lỗ vốn!”

Hạ Cửu Trọng dù bận nhưng vẫn ung dung: “Vì vậy?”

Diệp Trường Sinh thở dài một hơi, rốt cuộc giơ cờ đầu hàng, tiến đến bên cạnh Hạ Cửu Trọng, thân mật cọ cọ hắn, lấy lòng nói: “Vì vậy, gặp phải nguy hiểm anh sẽ bảo vệ tôi đúng không?”

Hạ Cửu Trọng bước về phía trước một bước, kéo giãn khoảng cách với Diệp Trường Sinh, cười như không cười.

Diệp Trường Sinh nhanh nhẹn theo sau, lải nhải: “Tôi nói thật mà, anh không nói cho tôi biết tên của anh cũng không sao, nhưng anh ngàn vạn lần phải theo sát tôi đó, tính mạng của tôi giao phó cho anh, anh biết sự tình nghiêm trọng như nào không, thân ái?”

Hạ Cửu Trọng rốt cuộc cũng không chịu nổi cậu làm phiền: “Nếu giờ ngươi câm miệng thì được.”

Diệp Trường Sinh đứng thẳng, lập tức làm động tác kéo khóa miệng mình. Nhắm mắt đi phía sau Hạ Cửu Trọng một lát, nhịn không được vẫn mở miệng: “Một vấn đề cuối cùng.”

Hạ Cửu Trọng nghiêng mắt nhìn cậu.

Diệp Trường Sinh chớp mắt nghiêm túc nói: “Anh biết khách sạn mà chúng ta định ở tối nay ở đâu không?"

Hạ Cửu Trọng: “……”

Cuối cùng lăn lộn một trận vẫn không tìm được đường, Diệp Trường Sinh rốt cuộc từ bỏ chống cự, lôi kéo Hạ Cửu Trọng rất xa xỉ mà bắt một chiếc taxi, đến nới thì vất vả dùng căn cước công dân của mình lấy được thẻ phòng, lại bảo người nhập cư trái phép không có căn cước - Hạ Cửu Trọng lặng lẽ lẻn vào phòng. Mãi cho đến gần 12 giờ, hai người mới có thể ngồi trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát.

Ma Tôn thân cường thể tráng và Diệp Trường Sinh thể lực phế vãi đương nhiên khác nhau, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Trường Sinh như không xương, nằm liệt trên giường, mang theo điểm cười nhạo mà mở miệng nói: “Ở Ma giới, dù là nữ nhân cũng sẽ không yếu đuối mong manh giống như ngươi.”

Diệp Trường Sinh kỳ thật không ngại Hạ Cửu Trọng trào phúng mình chút nào, cậu vùi đầu vào cái gối mềm mại, tay khua khua, lười biếng biện giải: “Rốt cuộc thì tôi cũng chỉ là phàm nhân, thua bởi đám tu ma tu tiên mấy người cũng không mất mặt.”