Khi tỉnh dậy, trọng lượng trên vai đã biến mất.
Diệp Trường Sinh mở mắt ra, đối diện vơi một đôi mắt màu đen có chút thâm trầm đáng sợ, cậu dùng tay trái bóp bóp vỗ vỗ nửa bên bả vai tê mỏi của mình, cười tủm tỉm nói: “Hiếm khi nhìn thấy anh ngủ, tôi không dám gọi anh dậy. Ngủ ngon không?”
Hạ Cửu Trọng rũ mắt nhìn thân hình gầy yếu của Diệp Trường Sinh, tầm mắt xẹt qua chỗ xương quai xanh, trong giọng nói mang theo một chút ghét bỏ: “Xương quá cứng.”
Diệp Trường Sinh sờ sờ chóp mũi, ủy khuất nói: “Có thể khi còn nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ, nên hiện tại trưởng thành rồi ăn cái gì cũng không béo được.” Nói xong, tròng mắt hơi chuyển, thanh thanh giọng nói rồi kiên định mà nhấc tay bày tỏ lòng trung thành: “Chờ chúng ta có tiền, tôi nhất định mỗi ngày ăn sáu bát cơm, quyết không chậm trễ, tranh thủ sớm ngày dưỡng ra một thân thịt mỡ cho anh vừa lòng!”
Hạ Cửu Trọng nhướn mi, cười như không cười: “Ngươi thật ra cũng thông minh.”
Diệp Trường Sinh cười tủm tỉm: “Cảm ơn, cảm ơn, tôi còn phải tiếp tục nỗ lực, tiếp tục nỗ lực.”
Sau đó nhìn lướt qua đồng hồ trên xe, duỗi tay lấy ba lô xuống: “Còn mấy tiếng nữa mới đến trạm, tôi nghĩ anh cũng không muốn ăn ở trạm nên mang theo ít trái cây cho anh, có muốn không?”
Lúc này Hạ Cửu Trọng cuối cùng cũng không cự tuyệt, chờ Diệp Trường Sinh lột vỏ giúp hắn xong, mới đưa tay nhận lấy quả quýt.
“Tôi thấy anh lúc ngủ bộ dáng không an ổn lắm, sao vậy, gặp ác mộng à?” Diệp Trường Sinh ném khối bánh quy vào trong miệng, lại liếʍ ngón tay, đuôi mắt liếc nhìn cái Hạ Cửu Trọng, thuận miệng nhỏ giọng hỏi.
Hạ Cửu Trọng nâng mí mắt nhìn cậu, khóe môi giương lên, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi hẳn là minh bạch, có đôi khi biết càng nhiều thì chết càng nhanh.”
Diệp Trường Sinh suy nghĩ một lát, ngay sau đó nghiêm túc gật đầu: “Tôi thấy anh nói rất có đạo lý.” Nói xong, thật sự cũng không hỏi nhiều, từ trong balo lấy cục sạc ra sạc điện cho cái di động sắp cạn kiệt pin của mình, đeo tai nghe lên, lại vui vẻ xem phim.
Hạ Cửu Trọng híp mắt nhìn Diệp Trường Sinh, đồng tử màu đen mơ hồ có ánh đỏ lóe qua.
Hắn đã gặp rất nhiều người biết thức thời.
Tỷ như những tên danh môn chính phái cả ngày luôn treo lên miệng nói muốn diệt trừ hắn như nào, lúc đối mặt trực diện thì lại quỳ xuống đất xin hắn tha cho bọn họ; tỷ như những mỹ nhân các giới rõ ràng chán ghét sợ hãi hắn đến phát run, lại vì đủ loại mục đích mà vẫn nịnh nọt lấy lòng hắn; lại tỷ như những tên thủ hạ rõ ràng ước gì hắn chết đi, lại bởi vì thực lực không bằng hắn mà chỉ có thể kẹp đuôi làm việc cho hắn.
—— nhưng mà hắn chưa từng gặp qua người nào giống Diệp Trường Sinh.
Không hề nghi ngờ, cậu rất thức thời. Cậu không e ngại hắn, thậm chí bởi vì có khế ước tồn tại, từ phương diện nào đó mà nói, Diệp Trường Sinh hẳn là người khống chế hắn. Nhưng người này từ trước đến nay đều không vì nắm được quyền chủ đạo mà có ý đồ tìm hiểu những việc mà cậu không nên biết.
Chỉ cần hắn lộ ra tín hiệu cự tuyệt, Diệp Trường Sinh tuyệt nhiên không hỏi thêm nửa chữ. Đối với việc khi hai người bọn họ hai người ở chung nên giữ khoảng cách như nào, cậu nắm chắc đến khiến người ta giật mình.
Hạ Cửu Trọng vẫn luôn cho rằng, với tính tình của mình, thật ra không thích hợp chung sống với người khác. Hắn chán ghét ầm ĩ, chán ghét nói dối, chán ghét khóe mắt đuôi lông mày giấu cũng không giấu được du͙© vọиɠ vàtham lam. Nhưng Diệp Trường Sinh tựa hồ không giống vậy.
Hạ Cửu Trọng nghĩ, tuy rằng cậu không chỉ ầm ĩ mà còn là tên thần côn lấy nói dối làm nghề, thậm chí còn có du͙© vọиɠ nóng bỏng đối với tiền tài và sinh mạng, nhưng ở chung với cậu hai tháng, vậy mà hắn lại không cảm thấy phiền chán.
Cho dù Diệp Trường Sinh khi đối mặt với hắn luôn ôn hòa, thuận theo, gần như nhìn không ra nửa điểm công kích, nhưng mà Hạ Cửu Trọng biết, bản tính của Diệp Trường Sinh thật ra còn lãnh khốc lương bạc hơn nhiều so với cái mà cậu biểu hiện ra ngoài.
Diệp Trường Sinh rõ ràng chỉ là một phàm nhân bình thường, nhưng Hạ Cửu Trọng lại không thể không thừa nhận, dường như hắn nhìn không thấu cậu.
Dư quang liếc thấy ánh mắt Hạ Cửu Trọng nhìn cậu, Diệp Trường Sinh hơi quay đầu lại, theo bản năng gỡ xuống tai nghe bên trái đưa qua: “Xem cùng không?”
Hạ Cửu Trọng nhận lấy tai nghe, tầm mắt từ tai nghe chậm rãi chuyển qua đối mắt đen nhánh của Diệp Trường Sinh, đuôi lông mày hơi nhướng lên nhưng cũng không nói gì, chỉ nhét tai nghe vào lỗ tai của mình.
Hắn không nhìn hình ảnh, lại nghe thấy thanh âm men theo dây tai nghe truyền tới trong tai hắn.
Là tiếng một cô gái, tiếng nói khàn khàn mang theo tang thương: “Có người, từ lần đầu tiên bạn gặp được thì trong lòng sẽ có sở cảm ứng, đó là định mệnh...cả đời chỉ có một lần của bạn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Trường Sinh vui vẻ: Thân ái, cô ấy nói chúng ta là định mệnh đó.
Hạ Cửu Trọng:……
Diệp Trường Sinh: Moah moah!
Hạ Cửu Trọng ôm lấy hôn sâu.