Chương 28: Có thể thấy hắn ngủ không an ổn như nào

Một ngày chỉ có hai tuyến xe buýt đi từ thành phố X đến thành phố A, Diệp Trường Sinh nhìn hai tờ vé xe cộng lại giá tới bốn con số, cảm thấy dạ dày mình đột nhiên hơi đau.

Nghiêng đầu nhìn Hạ Cửu Trọng đã thay sang áo sơ mi quần dài, thuận tiện biến tròng mắt thành màu đen, nhìn qua ngoại trừ hơi tuấn mỹ quá mức thì tựa hồ không khác gì người thường, cậu sâu kín mở miệng nói: “Nếu anh đồng ý cho tôi triệu hoán thì chúng ta vốn dĩ có thể tiết kiệm tiền vé xe của anh.”

Hạ Cửu Trọng cười như không cười liếc cậu một cái: “Ngươi nói cái gì, Bản Tôn không nghe rõ.”

Diệp Trường Sinh thở dài một hơi, ngoan ngoãn mà cầm hành lý của mình, dẫn Hạ Cửu Trọng lên xe buýt.

Vốn dĩ nếu bọn họ định đến nhà ga ngồi chuyến tàu cao tốc sớm nhất để tới thẳng thành phố A. Nhưng khi chuẩn bị ra cửa, Diệp Trường Sinh mới chợt bừng tỉnh nhớ ra người bên cạnh bị mình triệu hồi từ dị thế tới nhập hoàn toàn là dân nhập cư trái phép, căn bản không có căn cước công dân. Nên là vội vàng chạy tới bến xe, lại lăn lộn hồi lâu mới mua được vé xe buýt đường dài của chuyến cuối cùng đi thành phố A.

“Ô tô sẽ tương đối chậm một chút, nếu anh không định tu luyện ở đây thì có thể dựa vào tôi ngủ một lát.” Diệp Trường Sinh tự giác nhường vị trí cửa sổ cho Hạ Cửu Trọng, mình thì ngồi bên cạnh, lấy một túi đồ ăn vặt ra khỏi ba lô, quơ quơ về phía hắn: “Muốn ăn không?”

Hạ Cửu Trọng không nhận lấy, tầm mắt xẹt qua đám người nhốn nháo bên trong xe, thanh âm có chút trầm thấp: “Vì sao có nhiều người như vậy?”

Diệp Trường Sinh mở túi đồ ăn vặt trong tay, ngậm lấy một thanh kẹo chocolate, đứng dậy cất ba lô lên chỗ để đồ phía trên, vì đang ngậm đồ ăn trong miệng nên lời nói mơ hồ không rõ: “Dù sao cũng là đồng bào cả.”

Cậu “răng rắc” ăn hết thanh chocolate, liếʍ khóe miệng còn sót lại vị ngọt, cười tủm tỉm nhìn Hạ Cửu Trọng nói: “Còn không phải do tôi đau lòng anh nên không nỡ cho anh ngồi phương tiện công cộng, nên mỗi lần ra ngoài đều gọi xe đi, gọi xe về? Bằng không thử một lần ngồi tàu điện ngầm xem, anh mới có thể chân chính trải nghiệm cái gì gọi là biển người tấp nập!”

Hạ Cửu Trọng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Trường Sinh, rõ ràng không có hứng thú với đề tài này. Hắn gác khuỷu tay phải lên cửa sổ, chống cằm nhìn ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, hơi híp mắt nói: “Phải đi bao lâu?”

Diệp Trường Sinh dùng di động tra một chút: “Hành trình lần này đi cao tốc cũng mất hơn nửa ngày, chắc tới nơi cũng khoảng hơn 9 giờ tối.”

Hạ Cửu Trọng không nói tiếp. Diệp Trường Sinh nhìn hắn, lúc hắn không cười, hình dáng sườn mặt lạnh lẽo cứng rắn như một khối đá cẩm thạch, cậu không đoán ra hắn hài lòng hay là không hài lòng, gãi gãi mặt, xong cũng không quản hắn, chỉ lo cắm tai nghe rồi ngồi xem video.

Xe buýt đường dài một đường chạy như bay tới thành phố A, Diệp Trường Sinh xem xong hai bộ điện ảnh, cảm thấy có điểm đối bụng, còn không đợi cậu nhúc nhích thì đột nhiên cảm thấy vai phải trùng xuống. Cậu thoáng nghiêng đầu, rũ mắt liền nhìn thấy gương mặt đẹp đến mức làm người ta muốn phạm tội của Hạ Cửu Trọng đang gần trong gang tấc.

Diệp Trường Sinh hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên Hạ Cửu Trọng cư nhiên thật sự có thể ngủ trong hoàn cảnh này.

Cậu nhìn cái ba lô vốn gần trong gang tấc mà lúc này lại có vẻ xa xôi không thể với tới, thở dài một tiếng, từ bỏ ý định kiếm ăn. Diệp Trường Sinh dựa ra sau, thoáng thả lỏng bả vai, tận lực để người bên cạnh có thể ngủ thoải mái hơn, tầm mắt mang theo chút đánh giá chậm rãi quét qua gương mặt lúc ngủ của Hạ Cửu Trọng.

Con ngươi màu đỏ tươi sắc lạnh lúc trước đã an tĩnh nhắm lại, lông mi đen nhánh rung nhẹ theo hô hấp. Hoa văn hình ngọn lửa ở giữa trán khiến khuôn mặt đã tuấn mỹ vô cùng kia càng thêm cuồng ngạo không kềm chế được.

Hắn thoạt nhìn ngủ rất sâu, chỉ là giữa mày hơi nhíu lại có thể thấy hắn ngủ không an ổn như nào.

Diệp Trường Sinh nhàn nhạt quan sát đến con mãnh thú đang tạm thời ngủ say bên cạnh mình. Dù nhắm mắt lại, cả người nam nhân này vẫn phát ra khí tràng cảnh giác và nguy hiểm như cũ.

Thậm chí không cần hắn cảnh cáo, chỉ cần hắn đứng trong tầm mắt của người khác, họ sẽ theo bản năng biết rằng người này là thể sinh vật không cùng cấp bậc với bọn họ, trước mặt hắn bọn họ yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một kích.

Diệp Trường Sinh âm thầm thở dài một hơi, nuôi một con dã thú kiệt ngạo khó thuần lại vô pháp khống chế như vậy bên cạnh, ngày nào đó không cẩn thận sẽ bị hắn cắn đứt yết hầu, ăn tươi nuốt sống.

Cậu nhắm mắt lại, cũng chuẩn bị chợp mắt một lát. Hy vọng hiệu ứng khế ước trên người bọn họ có thể kéo dài một chút, nói không chừng thời gian dài trôi qua, cậu có thể trở thành thuần thú sư đủ tư cách nhỉ? Diệp Trường Sinh suy nghĩ lạc quan, dần dần cũng chìm vào mộng đẹp.