- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng
- Chương 26: Tốt xấu gì cũng đã nhận tiền của người ta
Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng
Chương 26: Tốt xấu gì cũng đã nhận tiền của người ta
Tháng mười, thành phố X có mấy cơn mưa mùa thu hạ xuống, nhiệt độ không liên tục ở mức 35 độ trở lên trong vài tháng gần đây rốt cuộc cũng hạ xuống.
Hạ Cửu Trọng mới vừa mở mắt ra đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ. Hắn đứng lên từ chiếc giường lớn tới mức cơ hồ chiếm toàn bộ gian phòng, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Diệp Trường Sinh đang ôm gối dựa, ngồi xếp bằng trên sô pha tập trung xem TV.
“Dậy rồi à?” Diệp Trường Sinh nhấc mí mắt liếc hắn một cái, sau đó lập tức dời tầm mắt trở về trên TV, trong miệng nhanh chóng nói: “Bàn chải đánh răng và kem đánh răng đều chuẩn bị sẵn cho anh rồi, khăn sạch ở trên giá, dùng xong thì anh cứ để trong bồn, tí nữa tôi giặt.”
Hạ Cửu Trọng hơi nhướn mi.
Tuy rằng lúc đầu hắn cảm thấy loại đối thoại có hơi thở sinh hoạt như vậy rất mới lạ, nhưng sau khi ở chung với Diệp Trường Sinh hai tháng, thế mà hắn cũng bắt đầu quen với nó. Diệp Trường Sinh đã từng nói với hắn, để dưỡng thành thói quen chỉ cần 21 ngày, hiện tại thoạt nhìn dường như cũng không phải là lời nói vô căn cứ.
Đi đến bồn rửa mặt, nước súc miệng trong ly vẫn hơi ấm. Giống như hắn đã quen với Diệp Trường Sinh, Diệp Trường Sinh cũng biết quy luật làm việc và nghỉ ngơi của hắn —— tỷ như khi nào hắn sẽ kết thúc đả tọa, khi nào hắn sẽ thức dậy, tất cả Diệp Trường Sinh đều rõ như lòng bàn tay.
Chuyện này đối với Hạ Cửu Trọng mà nói, cũng không phải là việc gì đáng để vui vẻ. Nhưng ngoài ý muốn, bây giờ xem ra, đối với việc sinh hoạt của mình bị người khác hiểu rõ thậm chí còn khống chế, vậy mà hắn cũng không phản cảm.
“Tôi vừa mới xem tin tức.” Thấy Hạ Cửu Trọng rửa mặt xong, Diệp Trường Sinh nghiêng người, một tay để trên tay vịn, chống cằm nhìn hắn: “Tạ Nguyệt vì khó sinh nên chết rồi, hài tử lại chẳng biết ở đâu.”
Hạ Cửu Trọng cười như không cười: “Dựa theo thời gian Vương Vân mang thai, đứa nhỏ này hẳn là mới năm tháng?”
Diệp Trường Sinh đứng dậy từ sofa, nhún nhún vai: “Có lẽ là cái thai quỷ kia hút quá nhiều quỷ khí, nên tấm da của Vương Vân không chịu đựng nổi?” Lại chỉ vào tin tức còn đang phát đi phát lại: “Trên TV nói Tạ Nguyệt…… Ừm, phải nói là Vương Vân, trên bụng Vương Vân còn thủng một lỗ. Tôi thấy là tiểu quỷ kia đã hút hết quỷ khí của Tạ Nguyệt, rồi tự mình xé mở bụng cô ta rồi từ bên trong bò ra.”
Hạ Cửu Trọng nhìn lướt qua TV: “Triệu Mạnh thì sao?”
“Bị dọa vỡ mật. Hơn nữa bởi vì ông ta bị hoài nghi là cố ý mưu sát Vương Vân và Đinh Nhất Phàm, nên đã bị cảnh sát mang đi rồi.”
Diệp Trường Sinh liếc mắt nhìn Triệu Mạnh trên TV không ngừng hô có quỷ, phong đạm vân khinh nói: “Ông ta ở cạnh Tạ Nguyệt lâu như vậy, vốn dĩ dương hỏa bị hư hại nghiêm trọng, ba hồn bảy phách còn bị tiểu quỷ dọa mất, nhìn qua chắc cũng chỉ sống được mấy ngày nữa.”
Nói rồi quét mắt ra bên ngoài còn đang mưa, tìm áo khoác mặc lên người: “Đi thôi, cùng tôi ra ngoài một chuyến.”
Hạ Cửu Trọng liếc cậu một cái, dường như cảm thấy hơi ngoài ý muốn: “Ngươi muốn đi tìm tiểu quỷ kia?”
Diệp Trường Sinh thở dài một hơi: “Tốt xấu gì cũng đã nhận tiền của người ta mà.”
Hạ Cửu Trọng dựa vào tường nhìn cậu: “Ngươi không phải nới với Tạ Nguyệt rằng giao dịch đã kết thúc sao?”
Diệp Trường Sinh sờ cằm, suy nghĩ một lúc lâu mới nghiêm túc nói: “Cho nên tôi cũng nói với anh thật ra tôi là người tốt đó. Nhưng mà anh không tin đấy thôi.”
Hạ Cửu Trọng cười nhạo một tiếng, cất bước vòng qua Diệp Trường Sinh, duỗi tay mở cửa: “Đừng dong dài, đi thôi.”
Đêm đầu thu đã rút đi độ ấm còn sót lại từ ban ngày, dưới làn gió đêm vậy mà cũng có vài phần lạnh lẽo. Diệp Trường Sinh giương ô đi trong hẻm tối hoang tàn vắng vẻ, chung quanh tĩnh lặng đến mức phảng phất chỉ có thể nghe thấy tiếng hạt mưa nhỏ giọt trên phiến đá xanh.
Trong không khí mơ hồ truyền đến mùi máu tươi bị nước mưa pha loãng, Diệp Trường Sinh hơi rũ mắt, hai con á Âm Dương quỷ dị chậm rãi bơi lội trong con ngươi, khiến đôi mắt đen nhánh của cậu hiện ra vài phần yêu dị.
“Tìm được mi rồi.”
Một trận thanh âm vù vù nặng nề truyền tới, giống như có người đang nức nở nhưng bị tiếng mưa che giấu.
“Đây không phải là nới mà mi nên ở.” Diệp Trường Sinh nhìn tiểu quỷ co rúm ở trong góc, vì uy áp của Hạ Cửu Trọng mà động cũng không dám động, lá bùa hình người kẹp ở đầu ngón tay đột nhiên bay lên hóa thành một tia sáng trắng, ôn nhu bao vây bóng đen: “Lệ quỷ làm bậy, dù già hay trẻ đều phải đến nới cần đến. Mi cũng không cần lưu luyến nơi đây, nên đi đầu thai thôi!”
Bóng đen kia rung động, đột nhiên phát ra một tiếng khóc mỏng manh. Ngay sau đó, chỉ thấy thân thể trẻ mới sinh bỗng dưng bị tia sáng trắng cắn nuốt. Tia sáng kia trở nên ngày càng chói mắt rồi hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn một lá bùa hình người rời từ không trung xuống bị Diệp Trường Sinh thu hồi về tay.
“Kết thúc rồi?” Hạ Cửu Trọng không che đậy mà đứng dưới cơn mưa, nhưng trên người hắn lại phảng phất có một tầng kết giới hơi mỏng, dù mưa có lớn như nào thì cũng không thể quấy nhiễu mảy may tới người nam nhân này.
Diệp Trường Sinh liếc nhìn hắn, gật đầu: “Trên người đứa bé không có oán khí, sinh ra đã cõng nợ máu nhưng may mắn không tính là chân chính gϊếŧ người, siêu độ còn đơn giản hơn các oán linh uổng mạng nhiều.” Cất lại tấm bùa trên tay vào trong ngực, cậu nhăn mũi nói: “Nơi này quá yên tĩnh, ít người thì dương khí yếu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về đi…… Tìm tiểu quỷ này cả một ngày rồi, tôi đói bụng quá.”
Hạ Cửu Trọng ý vị không rõ mà nhìn cậu một cái: “Ta không nghĩ tới ngươi tìm một ngày lại thật sự chỉ để siêu độ nó.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng
- Chương 26: Tốt xấu gì cũng đã nhận tiền của người ta