Chương 25: Hay là chúng ta đi mua cái giường đôi siêu lớn để chúc mừng nhỉ?

Diệp Trường Sinh lại cầm lấy con rối bằng gỗ Hòe bảo bối của cậu đặt vào trong chiếc hộp lúc trước, đối với câu lên án của Hạ Cửu Trọng thì thề thốt phủ nhận: “Trên người Vương Vân cõng nợ máu mà, oán khí sau khi chết sẽ tìm đến Tạ Nguyệt. Lúc này mà không nhanh chóng xử lý, tôi sợ về sau sẽ có chuyện, cho nên mới phải mang tâm tình trách trời thương dân để cho anh bóp chết nguy hiểm từ trong nôi —— Anh không hiểu thì đừng nói lung tung, cẩn thận tối kiện anh tội phí báng á.”

Nghe vậy, Hạ Cửu Trọng cười khinh thường, cảm thấy lời quỷ biện của Diệp Trường Sinh nghe rất vô sỉ.

*Quỷ biện: lời biện hộ kỳ quái, cũng có thể hiểu là lời nói tào lao, không đáng tin.

*Vô sỉ: không có liêm sỉ, không có lòng tự trọng.

Nhưng Diệp Trường Sinh không để bụng trong lòng Hạ Cửu Trọng đang chế giễu cậu như nào, thu thập đồ trên tay, vô cùng cao hứng nói: “Mặc kệ thế nào, công việc đầu tiên mà hai chúng ta hợp tác tiếp nhận rốt cuộc cũng kết thúc rồi, hay là chúng ta đi mua cái giường đôi siêu lớn để chúc mừng nhỉ?”

Hạ Cửu Trọng đột nhiên nheo mắt lại một cách nguy hiểm: “Giường đôi?”

“Tuy rằng buổi tối anh luyện công không cần nằm ngủ, nhưng mà cái giường này hình như quá nhỏ đối với hai người chúng ta đúng không?”

Diệp Trường Sinh vặn eo, chỉ vào cái giường đơn kích thước tiêu chuẩn trong phòng ngủ, khổ đại thâm cừu nói: “Vì sợ ảnh hưởng đến anh, buổi tối tôi chỉ dám nghiêng người ngủ một chút. Anh có biết mỗi sáng lúc tỉnh dậy, eo lưng tôi khó chịu hư nào không?"

Hạ Cửu Trọng lạnh lùng thốt ra: “Ngươi có thể ngủ phòng khách.”

Diệp Trường Sinh ngọt ngào nịnh nọt: “Tôi sợ buổi tối anh ở một mình sẽ cô đơn.”

Hạ Cửu Trọng duỗi tay túm cổ Diệp Trường Sinh ném lên sô pha, con ngươi vô cùng lạnh lẽo: “Bản Tôn nhớ rõ ngươi đã nói sau khi kết thúc việc này sẽ đổi chỗ ở nhỉ?”

Diệp Trường Sinh ghé vào trên sô pha, ngửa đầu nhìn sắc mặt không tốt của Ma Tôn, chớp mắt vô tội nói: “Đúng là tôi có nói vậy. Nhưng mà, thân ái, anh có biết phòng hơi tốt một chút ở thành phố X giá bao nhiêu không? Chẳng lẽ anh muốn tôi đi bán thận hả?”

Hạ Cửu Trọng chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt màu đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trường Sinh, gằn từng chữ một nói: “Cho nên từ lúc bắt đầu, ngươi đã lừa Bản Tôn?”

Diệp Trường Sinh nhanh chóng ngồi dậy từ trên sô pha, thề với trời: “Tôi không lừa anh, thật sự đó! Anh cho rằng tôi muốn ở lại cái phòng rách này sao. Nếu có tiền thì tôi khẳng định là người thứ nhất đổi chỗ ở, là cái kiểu không hề trì hoãn mà xách hành lý vào ở luôn á!” Nói xong còn gãi mặt, cười lấy lòng: “Cho nên, trước khi kiếm đủ tiền, chúng ta đành ủy khuất một chút, mua một cái giường lớn thôi, anh cảm thấy thế nào?”

Hạ Cửu Trọng hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu?”

“Không nhiều, không nhiều” Diệp Trường Sinh nghĩ nghĩ, phong đạm vân khinh nói: “Cũng chỉ mười triệu (khoảng 35 tỉ VNĐ) thôi?”

Hạ Cửu Trọng truy vấn: “Vậy hiện tại ngươi có bao nhiêu?”

Diệp Trường Sinh chột dạ liếc mắt nhìn thẻ ngân hàng còn chưa cầm ấm tay: “Đại khái……Năm……Năm trăm nghìn (khoảng 1 tỉ 750 triệu VNĐ)?”

Gân xanh trên trán Hạ Cửu Trọng giật giật một chút, xoay người định bỏ đi.

“Ai —— anh đi đâu vậy?” Diệp Trường Sinh ngẩng đầu, hướng về bóng dáng hắn hô lên một tiếng.

Hạ Cửu Trọng hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cậu: “Không phải ngươi nói đi mua giường à?”

Diệp Trường Sinh nghe thấy lời này, nháy mắt liền cười đến đôi mắt biến thành hình trăng non, vui mừng chạy tới, nhắm mắt theo đuôi hắn, cười tủm tỉm: “Đi thôi đi thôi, lại chần chừ nữa thì cửa hàng người ta sẽ đóng đó!”

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi mua giường.

Diệp Trường Sinh: Vui mừng khôn xiết.gif

Hạ Cửu Trọng: Muốn nói lại thôi.jpg

Diệp Trường Sinh:…… Làm sao vậy, anh không thích kiểu dáng này à?

Ma Tôn - Người chẳng hiệu sao lại cảm thấy cái giường đơn trước kia tốt hơn: Ừm, hay đổi lại đi?

Diệp Trường Sinh: =口=???