Khi Diệp Trường Sinh nhìn thấy Tạ Nguyệt mặc bộ da của Vương Vân xuất hiện trước mặt cậu, biểu tình trên mặt hơi vi diệu: “Thoạt nhìn cô trải qua không tệ nhỉ.”
Tạ Nguyệt cười cười, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Diệp Trường Sinh: “Hiện tại tôi cực tốt.”
Diệp Trường Sinh nhận thẻ, lại nhìn con búp bê chồng chất vết thương do móng tay để lại mà Tạ Nguyệt đang cầm, nhướn mi, cười tủm tỉm: “Nếu cô không cần con búp bê này nữa thì trả nó cho tôi đi.”
Tạ Nguyệt đứng dậy: “Con búp bê này hỏng rồi, tôi đang định vứt đi.”
Diệp Trường Sinh hơi giật mình, chặn đường cô ta.
Cậu vẫn cười như cũ, đôi mắt tròn tròn cong thành hình trăng non, thoạt nhìn có cảm giác thiếu niên thiên chân vô tà: “Con rối của tôi đều là vật nguy hiểm, nếu như bị người khác tùy tiện vứt bỏ thì tôi sẽ rất đau đầu. Trả lại cho tôi đi.”
*Thiên chân vô tà: ngây thơ, ngây ngô
Tạ Nguyệt híp mắt, tựa hồ muốn tức giận, nhưng nhìn sang Hạ Cửu Trọng đang ngồi ở một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ như không để ý chút nào, cô ta rốt cuộc vẫn thỏa hiệp. Đưa con búp bê cho Diệp Trường Sinh, thần sắc cô ta lóe một tia không tình nguyện: “Giao dịch của chúng ta ——?”
“Kết thúc, kết thúc!” Diệp Trường Sinh vui sướиɠ quơ quơ thẻ ngân hàng trong tay: “Như vậy, hy vọng lần sau cô lại đến ——”
Chớp chớp mắt, nhìn bóng dáng Tạ Nguyệt đầu cũng không ngoảnh lại mà đi về hướng cửa, lại rũ mắt nhìn con rối rách tung tóe trong tay, ý vị thâm trường mà cười cười: “Nếu còn có lần sau.”
Hạ Cửu Trọng hơi nghiêng đầu, tầm mắt xẹt qua biểu tình rõ ràng đang ngậm cười nhưng giữa may lại hiện ra một tia lạnh lẽo của Diệp Trường Sinh, cười như không cười nói: “Ngươi sớm đoán được sẽ có kết quả này?”
Diệp Trường Sinh cầm con rối đi đến bên cạnh Hạ Cửu Trọng, ngồi xuống bệ cửa sổ dựa gần hắn, rung đùi đắc ý: “Tôi không phải thần tiên, làm sao có thể biết trước tương lai chứ?”
Hạ Cửu Trọng đã ở chung một thời gian với cậu, dần dần cũng coi như biết bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ bản lĩnh của Diệp Trường Sinh, lạnh lùng giương môi nở nụ cười: “Bản Tôn lại thấy với sự hiểu biết về người và quỷ của ngươi, sợ là ngay cả thần tiên chân chính cũng không so được.”
“Tôi không phải hiểu biết về người và qủy, chỉ là gặp nhiều mà thôi.” Diệp Trường Sinh nhấc lên một góc áo, hơi cúi đầu cẩn thận chà lau đôi mắt của con rối, trong miệng nói thầm một câu: “Ặc, Tạ Nguyệt này oán khí đủ sâu mà, sợ rằng con rối của mình không dùng thêm lần nữa được rồi.”
Hạ Cửu Trọng dựa khung cửa sổ, rũ mắt nhìn khuôn mặt Diệp Trường Sinh bị ánh đèn phân cách thành nửa tối nửa sáng, bỗng nhiên nói: “Tạ Nguyệt đã lấy bộ da của Vương Vân, vì sao còn cố tình dùng quỷ khí lưu lại cái thai chết kia?”
Diệp Trường Sinh xốc mí mắt liếc hắn một cái, con ngươi đen nhánh hơi cong giống như mang theo ý cười: “Cho nên mới nói, có đôi khi tình mẹ của phụ nữ thật là một thứ rất kỳ diệu.” Cậu để con rối lên bệ cửa sổ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa bên trên: “Tạ Nguyệt đã từng mất một đứa con, về sau cũng vĩnh viễn không sinh được, cái thai chết trong bụng Vương Vân là hy vọng duy nhất của cô ta.”
Hạ Cửu Trọng dường như không thể lý giải loại tình mẹ này, hắn nhướng mày: “Kể cả khi cái thai quỷ kia trú đóng trong hồn thể cô ta, điên cuồng hút quỷ khí của cô ta?”
Diệp Trường Sinh cười tủm tỉm: “Ai mà biết được.”
Đôi chân để trên cửa sổ lắc lư, đột nhiên cậu ném con rối trên tay xuống đất, chỉ thấy sau khi một tiếng vang rất nhỏ phát ra, một sợi sương mù giống khói trắng chậm rãi bốc lên từ con rối, mơ hồ ngưng tụ thành bộ dáng một nữ nhân.
“Gϊếŧ ả đi.” Diệp Trường Sinh nhàn nhạt nói.
Tầm mắt Hạ Cửu Trọng đảo qua hồn thể Vương Vân thậm chí còn chưa ngưng tụ hoàn toàn, khẽ phất tay, một ngọn lửa dâng lên trong lòng bàn tay, nháy mắt xuyên qua eo bụng ả. Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngọn lửa đột nhiên bùng lớn, chớp mắt đã bao bọc lấy toàn bộ hồn thể, như tằm ăn dâu, ăn đến gần như không còn gì.
“Hiện tại rốt cuộc Bản Tôn cũng xác định, ngươi thật sự không phải là người nhân từ.” Hạ Cửu Trọng chậm rãi thu tay về, con ngươi màu đỏ tươi hiện lên một tia nghiền ngẫm.