Chương 23: Đây là mấy người nợ tôi

Triệu Mạnh nhìn Vương Vân có vẻ inh thần cũng không tệ lắm, do dự hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tạ Nguyệt……”

Trên mặt Vương Vân xẹt qua chút sợ hãi, cô ta nhẹ run lên, lắc đầu nói: “Ông xã, sự tình đều đã qua, chúng ta đừng nhắc tới ả nữa được không?” Cô ta nhẹ nhàng kéo tay Triệu Mạnh để trên bụng mình, ôn nhu nói: “Anh xem, bé cũng cũng rất tốt. Chờ sau khi anh xuất viện, chúng ta một lần nữa đổi chỗ ở, về sau một nhà ba người chúng ta ở bên nhau, khoái hoạt vui sướиɠ, đừng nhắc tới người khác được không?”

Tuy rằng Triệu Mạnh đã biết Vương Vân hiển nhiên có nhúng tay vào cái chết của Tạ Nguyệt, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt dịu dàng mỹ lệ của Vương Vân, ông ta cũng không nói ra lời chất vấn gì.

Vốn dĩ là ông ta nɠɵạı ŧìиɧ trước, không có lập trường để nói, hơn nữa nếu lúc trước không phải vợ ông ta hỗ trợ xử lý sự kiện của Tạ Nguyệt, thì hiện tại ngẫm lại có khả năng sẽ không tiến hành thuận lợi như vậy. Cuối cùng quan trọng nhất là, dù sao hiện tại Tạ Nguyệt chết cũng đã chết rồi, quỷ hồn cũng tan biến, nhắc lại chuyện này đối với ông ta không có lợi.

Vuốt cái bụng hơi nổi lên của Vương Vân, biểu tình trên mặt Triệu Mạnh cũng nhu hòa đi: “Được, không đề cập tới ả. Sự tình đều đã qua, người một nhà chúng ta sống tốt là được.” Nói đến chỗ này, ông ta lại nghĩ tới Đinh Nhất Phàm, nhanh chóng hỏi, “Đinh Nhất Phàm thì sao? Tên đàn ông bị Tạ Nguyệt bóp chết thì xử lý như nào?”

Vương Vân cười cười, vuốt sợi tóc trên mặt ra sau tai, ôn nhu nói: “Nào có ai chết chứ?” Cô ta nhìn Triệu Mạnh chậm rãi nói: “Trong nhà bị trộm vừa vặn chạm mặt hai người chúng tavề nhà, tên trộm kia nhất thời hoảng loạn cầm đao đâm anh rồi bỏ chạy, em thì bị dọa hôn mê bất tỉnh…… Chẳng lẽ không phải sao?”

Triệu Mạnh ngẩn ra, ông tanhìn Vương Vân, đột nhiên phản ứng lại, tức khắc mặt mày hớn hở gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy, chính là như vậy!”

Nói xong, cả người hoàn toàn thả lỏng, ông ta liếc mắt nhìn người vợ ôn nhu mỹ lệ của mình, thở dài nói, “Ai nha, vợ yêu của anh, nếu không có em, em biết làm sao bây giờ?”

Vương Vân cười cười, cúi người hôn lên môi ông ta, cặp mắt màu đen đkia mang theo một chút mị hoặc câu dẫn: “Yên tâm đi ông xã, cả đời này, em và con sẽ ở bên anh.”

Triệu Mạnh nhìn Vương Vân, có chút cảm giấc quen thuộc kỳ quái, cơ thể đột nhiên vô cớ run lên.

“Làm sao vậy? Lạnh à? Có phải điều hòa để quá thấp?” Vương Vân nhìn phản ứng của Triệu Mạnh, duỗi tay kéo chăn lên người ông ta, sau đó đứng dậy tìm điều khiển điều tăng độ lên một chút, trong miệng nói: “Hiện tại anh đừng để bị lạnh, nhỡ bị cảm thì không tốt.”

“Vẫn là bà xã biết đau lòng cho anh.” Triệu Mạnh cười cười, đè ép cảm giác không khỏe lúc trước xuống, tầm mắt hơi lệch về một bên, đột nhiên liếc thấy trong túi Vương Vân lộ ra một đồ vật, ông ta hơi nghiêng người qua, hiếu kỳ hỏi: “Đó là cái gì?”

Vương Vân quay đầu lại liếc ông ta một cái, đi tới khóa kéo túi ra, lấy con búp bê bên trong đưa cho ông ta, nói: “Em thấy gần đây anh nằm viện, không có việc gì làm nên nghĩ mang con búp bê này tới cho anh chơi.”

Triệu Mạnh nhận lấy con búp bê trên tay Vương Vân, cúi đầu lật qua lật lại nhìn một lát, đột nhiên cười lắc đầu: “Lớn đầu rồi còn chơi búp bê, để cho người khác nhìn thấy thì giống cái gì? Anh không cần cái này, em đem đi đi.”

Vương Vân nhẹ nhàng đánh ông ta một cái: “sao mới một ngày anh đã thayy đổi vậy? Lúc trước không phải anh rất thích con búp bê này sao, ăn cơm cũng phải nhìn, giống như nhập ma vậy.”

Triệu Mạnh nhét con búp bê cho Vương Vân: “Có thể lúc ấy thật sự bị ma nhập? Hiện tại nhìn cũng chỉ là đồ bỏ thôi, dù sao anh cũng không cần, em mang về đi!”

Vương Vân thưởng thức con búp bê trong tay một lúc: “Vừa vặn em cũng không thích con búp bê này, nếu anh không cần thì em ném đi nhé?”

Triệu Mạnh xua xua tay: “Vứt đi, vứt đi.”

“Vậy tí về em sẽ ném nó đi.” Vương Vân đứng lên, lại hôn Triệu Mạnh một cái rồi ôn nhu nói: “Lát nữa em còn phải xử lý việc chuyển nhà, hiện tại không thể ở chỗ này với anh. Anh nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai em lại đến xem anh nhé.”

Triệu Mạnh gật đầu, nhìn cô ta đi tới cửa, còn không quên dặn dò: “Em đang mang thai, trên đường cẩn thận chút.”

Vương Vân quay đầu cười: “Em biết rồi mà, anh cứ nhọc lòng vậy.”

“Làm sao bây giờ, anh ấy nói anh ấy không thích cô, bảo tôi ném cô đi.” Trong nháy mắt khi cửa phòng bệnh đóng lại, nụ cười ôn nhu trên mặt Vương Vân đột nhiên trở nên quỷ dị, con ngươi đen nhánh mị hoặc, dưới ánh đèn lạnh lẽo ở bệnh viện mơ hồ lộ ra tia sáng xanh: “Làm sao bây giờ, Vương Vân, cô vô dụng rồi.”

Con búp bê sẽ không nói, chỉ là đôi mắt được vẽ kia trừng to, thoạt nhìn có vẻ đang rất phẫn nộ và hoảng sợ.

“Tôi rất thích cơ thể cô, cả đứa bé nữa.” “Vương Vân” vuốt bụng mình, thanh âm mềm nhẹ: “Tuy rằng bởi vì con bé không tiếp thu được tử khí của tôi mà chết đi, nhưng không sao, tôi cảm thấy con bé như vậy càng đáng yêu hơn.”

Đầu ngón tay mảnh khảnh của “Vương Vân” nặng nề để lại một vết hằn trên nét vẽ đôi mắt của con búp bê, rõ ràng là tươi cười nhưng nhìn qua lại âm u dị thường: “Đây là mấy người nợ tôi! Đây là cả hai người thiếu nợ tôi!!”