Chương 22: Tạ Nguyệt lại nở nụ cười

Triệu Mạnh trơ mắt mà nhìn Tạ Nguyệt gϊếŧ Đinh Nhất Phàm ngay trước mặt ông ta.

Trên nhưng ngón tay hư thối lộ xương trắng, móng tay bén nhọn màu tím đen ánh lên tia quỷ dị, cô ta từ phía sau bóp chặt cổ nam nhân có hình thể cao lơn hơn mình rất nhiều, khuôn mặt thối rữa nhìn không ra bất cứ biểu tình gì, chỉ thấy trong đối mắt không có con ngươi ánh lên tia sáng màu xanh lục.

Ngay từ đầu Đinh Nhất Phàm vẫn hoảng sợ giãy giụa, nhưng rất nhanh, cả người anh ta dần dần bị túm lên từ trên mặt đất. Triệu Mạnh nhìn sắc mặt anh ta từ từ trở nên tím tái, cuối cùng toàn thân run rẩy, thất khiếu đổ máu, hít thở không thông mà chết.

“Đừng gϊếŧ tôi…… Đừng gϊếŧ tôi…… Tôi sai rồi……” Triệu Mạnh che lại vết thương không ngừng đổ máu trên bụng mình, lê người về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, không thể lùi lại nữa mới khóc lên: “Cô cũng nghe thấy rồi, là Vương Vân muốn gϊếŧ cô, không phải tôi mà! Cô gϊếŧ ả đi, đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi!”

Tạ Nguyệt nhàn nhạt nhìn tên đàn ông đầu bù tóc rối trên mặt đất kia, cơ hồ đã nhìn không ra người, chậm rãi đi đến trước mặt ông ta: “Tôi cho rằng dù ông không yêu tôi thì ít nhất cũng thích tôi.”

“Tôi thích cô! Tôi yêu cô mà!” Triệu Mạnh vội vàng nói, “Nguyệt Nguyệt, trước kia tôi thật sự thích cô! Là thật mà!”

Tạ Nguyệt lại nở nụ cười.

Làn da thối rữa của cô dần trở về như bình thường, nháy mắt biến thành bộ dáng mỹ diễm lúc ban đầu.

Cô ngồi xổm xuống nhìn Triệu Mạnh, một đôi mắt đen nhánh mị hoặc, đa tình: “Thầy à, em thật sự rất yêu anh. Ngày đó anh hẹn gặp em, em vô cùng cao hứng, tuy rằng bên ngoài tuyết rơi rất lớn nhưng vì để được anh khích lệ, em còn cố ý mặc cái áo gió màu đỏ mà anh thích nhất này. Bên ngoài thật sự rất lãnh, em chờ từ giữa trưa đến buổi tối, chờ đến khi cơ thể em cứng đờ.”

Triệu Mạnh than thở khóc lóc, nước mũi nước mắt đầy mặt, thoạt nhìn có chút thê thảm: “Nguyệt Nguyệt…… Tôi, tôi thực xin lỗi cô……”

“Thầy à, cảm ơn anh có thể ở bên em sáu ngày này” Tạ Nguyệt duỗi tay muốn chạm vào Triệu Mạnh, chỉ là đầu ngón tay còn chưa đυ.ng tới ông ta, động tác tránh né rõ ràng kia làm ánh mắt cô hơi ảm đạm: “Anh đừng sợ, em chỉ muốn anh ở bên em. Em yêu anh, sao nỡ lòng nào làm hại anh chứ."

Cô mỉm cười, trong ánh mắt lại chậm rãi chảy ra huyết lệ: “Em đã không còn tiếc nuối, về sau anh cũng không cần lo lắng em lại xuất hiện nữa. Thầy à, chúc thầy và Vương Vân hạnh phúc.”

Triệu Mạnh cả người hơi chấn động, nhìn thân ảnh Tạ Nguyệt rời đi, há miệng thở dốc hô lên một tiếng: “Nguyệt Nguyệt!”

Tạ Nguyệt quay đầu lại nhìn ông ta một cái.

“Tôi…… Tôi……” Triệu Mạnh liếʍ đôi môi khô khốc nhìn cô, nói: “Mỗi năm tôi sẽ đốt tiền giấy cho cô.”

Tạ Nguyệt cười cười: “Không cần, em rất nhanh sẽ biến mất thôi, thầy vẫn nên quên em đi.” Nói xong, cả người như đột nhiên hóa thành một sợi khói, bị gió thổi qua liền tiêu tán.

Triệu Mạnh tê liệt ngã xuống đất, một lúc sau, có lẽ vì tâm bệnh lớn nhất rốt cuộc đã được trừ bỏ, cảm giác đau đớn trên bụng biến mất, thay vào đó là choáng váng đầu do mất máu quá nhiều.

Ông ta cố gắng lấy di động trong túi ra, bấm 120 gọi cấp cứu. Ngay sau đó, ông ta chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trước mắt đột nhiên tối sầm, rồi cái gì cũng không biết nữa.

Chờ khi ông lại lần nữa khôi phục ý thức, vừa mở mắt đã thấy khắp nơi đều mang sắc trắng. Ông ta nhìn thoáng qua đang kim truyền nước trên tay phải, biết chính mình đã được cứu rồi.

Ông ta thật cẩn thận tránh miệng vết thương trên bụng, dùng một cái tay khác chống đỡ cho mình, chậm rãi ngồi dậy rồi sửa sang lại ký ức ngày hôm qua. Triệu Mạnh vừa kinh hồn táng đảm, vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tạ Nguyệt đi thật rồi à? Sẽ không quấy rầy ông ta nữa chứ? Từ từ, còn tên đàn ông kia đâu?

Triệu Mạnh nghĩ vậy, tim lại vọt lên tận cổ. Tạ Nguyệt đã bóp chết tên đàn ông gọi là Đinh Nhất Phàm kia ở nhà ông ta! Hiện tại cô ta buông tha ông rồi, nhưng ông ta phải giải thích về cái chết của tên kia như nào? Chẳng lẽ muốn ông ta nói với cảnh sát là Đinh Nhất Phàm là nữ quỷ gϊếŧ chết à?

—— ông ta không muốn bị đưa vào bệnh viện tâm thần đâu!

Đang hãi hùng khϊếp vía thì đột nhiên nghe thấy “cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh môn bị một người mở ra từ bên ngoài, ngay sau đó truyền tới một trận tiếng bước chân. Một nư nhân dáng người yểu điệu ngẩng đầu nhìn thấy ông ta đã tỉnh, đôi mắt sáng lên, nhanh chóng bước tơi: “Ông xa, anh tỉnh rồi!”

Triệu Mạnh ngẩn ra, theo bản năng gọi một tiếng: “Bà xã?”

Vương Vân nghe thấy Triệu Mạnh gọi cô, trong ánh mắt mỹ lệ xẹt qua một ý cười. Cô ta đến bên Triệu Mạnh ngồi xuống, duỗi tay sờ mặt ông ta, quan tâm nói: “Anh hôn mê hai ngày rồi, em rất lo cho anh.”