Cả người Triệu Mạnh đột nhiên run lên, hàm răng bởi vì sợ mà “cạch cạch cạch” va vào nhau.
Bỗng nhiên ông ta duỗi tay đẩy Vương Vân sang một bên, nặng nề quỳ rạp xuống đất, hướng về một chỗ trống mà dập đầu: “Đừng nghe cô ta, cô ta nói bậy, tôi không có gϊếŧ cô, tôi không muốn gϊếŧ cô…… Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Cô đừng gϊếŧ tôi!”
Vương Vân bị hắn đẩy một cái lảo đảo, cô ta nhìn nam nhân như bị trúng tà trên mặt đất, trong lòng sợ hãi.
“Lão Triệu, em đưa anh đi bệnh viện…… Đi, chúng ta đi bệnh viện……” Vương Vân lẩm bẩm vài câu, tiến lên mạnh mẽ kéo Triệu Mạnh dậy: “Anh bị bệnh rồi, em đưa anh đi bệnh viện thì sẽ tốt thôi.”
Triệu Mạnh ngơ ngốc tùy ý Vương Vân lôi kéo, rõ ràng là một tên đàn ông cao 1m8, vậy mà thể trọng của ông ta lúc này lại nhẹ đến mức kỳ lạ. Ông ta thất tha thất thểu như bị khống chế đi theo Vương Vân bước ra ngoài, chỉ là trong cổ họng tràn ra tiếng cười cổ quái: “Cô ta đã biết…… Cô ta biết là anh gϊếŧ cô ta…… Chúng ta không chạy được……”
Vương Vân không hé răng, chỉ nửa ôm nửa đỡ dẫn Triệu Mạnh tới trước cửa thang máy.
Thang máy rất nhanh đã tới, nhưng khi Vương Vân nhìn nhìn vào thang máy trống rỗng, trong lòng cô ta lại hơi e ngại, nghĩ lột chút lại dẫn Triệu Mạnh đi xuống bằng cầu thang. Nhà bọn họ ở tầng bảy, cũng không phải là rất cao, nhưng Vương Vân lại cảm thấy lúc này đây, cầu thang bộ dường như vĩnh viễn không đi hết được.
“Em xem, anh đã nói mà, chúng ta không đi được…… Ha ha ha, Tạ Nguyệt sẽ không bỏ qua cho anh…… Cô ta đã biết anh gϊếŧ cô ta……” Triệu Mạnh nghẹn ngào cười, khuôn mặt thoạt nhìn có chút vặn vẹo.
Vương Vân lúc này cũng đã sợ hãi đến cực điểm, đèn dây tóc ở cửa thoát hiểm nhấp nháy, cô ta nhìn cầu thang dường như không có điểm cuối, cắn răng dẫn Triệu Mạnh vào thang máy.
Lúc này đây thang máy lại giống như không vấn đề.
Vương Vân gắt gao nhìn chằm chằm con số đang chậm rãi chuyển từ 7 xuống 1 mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà thang máy lại đột nhiên lấy tốc độ quỷ dị nhanh chóng về lại tầng 7.
Cô ta sợ hãi thét chói tai, liều mạng lại nút tầng 1.
Cửa thang máy một lần nữa chậm rãi khép lại, nhưng trong nháy mắt khi cánh cửa kia sắp đóng lại hoàn toàn, một bàn tay thô ráp lại đột nhiên thò vào trong, kéo hai người đang ở trong thang máy về hướng nhà bọn họ.
“Tôi không quay về! Tôi không muốn trở về! Mang chúng ta ra ngoài, chúng ta muốn tới bệnh viện!” Vương Vân hoảng sợ nhìn tên đàn ông trẻ tuổi cao lớn trước mặt, khóc lóc mở miệng, “Trong phòng có quỷ, Tạ Nguyệt ở bên trong!!”
Người trẻ tuổi cười cười, anh ta nhìn Vương Vân và Triệu Mạnh: “Tạ Nguyệt? Chính là nữ nhân và vợ chồng bọn mày muốn tao đâm chết đó hả?”
Sắc mặt của Triệu Mạnh và Vương Vân nháy mắt thay đổi.
Triệu Mạnh nhìn tên đàn ông trẻ tuổi quen mắt trước mắt, mất tiếng hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Tên đàn ông nhìn ông ta, đột nhiên cười âm ngoan, lấy ra một con dao bất ngờ đâm vào bụng Triệu Mạnh. Vương Vân bị động tác của tên đàn ông dọa sợ tới mức hét lên, cô nhìn anh ta, sắc mặt trắng bệch: “Nhất Phàm, anh điên rồi sao!”
“Tao đã sớm điên rồi.” Tên đàn ông cười cười, đáy mắt có một tia cuồng loạn, “Lúc trước tao vì mày, giúp chồng mày đâm chết người……Mày có biết tao ở trong tù phải trải qua những ngày như nào không?”
Anh ta rút dao từ trong thân thể Triệu Mạnh ra, ngay sau đó lại đâm tiếp, dòng máu ấm áp phun lên người anh ta: “Vương Vân, tao rất yêu mày, tao vì mày mà dám gϊếŧ người! Mày yêu chồng mày đúng không? Được, tao sẽ gϊếŧ ông ta, như vậy, mày cũng chỉ có thể yêu tao!”
Vương Vân không nói gì, cô ta thậm chí còn không dám nhìn Triệu Mạnh. Cô ta hơi mở miệng, ánh mắt kinh sợ đến mức dại ra nhìn về phía sau Đinh Nhất Phàm.
“Làm sao, may lại định nói nơi này có quỷ hả?” Đinh Nhất Phàm cười cười, khuôn mặt vặn vẹo, ngữ khí hưng phấn không bình thường: “Vương Vân, vô dụng thôi, tao sẽ không tin.”
Nhưng Vương Vân rốt cuộc cũng không nghe thấy tên đàn ông nói gì nữa.
Vương Vân nhìn nữ nhân những một đống thịt thối, cả người chảy máu mủ đang chậm rãi đi về phía họ, mỗi một bước sẽ có một khối thịt thối từ trên người cô ta rơi xuống, mang theo một loại tanh tưởi không nói nên lời, khiến Vương Vân cơ hồ không thể hô hấp.
Cô ta mở to mắt đến cực hạn, trong nháy mắt khi cánh tay hư thôi của Tạ Nguyệt bò lên trên cổ Đinh Nhất Phàm, cô ta rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Trường Sinh: A, ngất đi rồi, ngất đi rồi.
Hạ Cửu Trọng: Thoạt nhìn dường như em rất vui vẻ?
Diệp Trường Sinh chớp chớp mắt: Hắc hắc.