Chương 20: Tạ Nguyệt ở sau lưng em... Cô ta đang nhìn chúng ta

Triệu Mạnh không biết đã bao nhiêu ngày mình không ăn gì rồi.

Ông ta đứng trước bồn rửa mặt, nhìn tên đàn ông sắc mặt trắng xanh, gầy đến nỗi hư thoạt trong gương, căn bản không thể liên hệ với bộ dạng xuân phong đắc ý, hận không thể dẫm cả thành phố X dưới chân mình của ông ta nửa tháng trước.

Ông ta mở vòi, vốc nước lên rửa mặt, nhưng rửa rồi rửa, khi ông ta nhận thấy xúc cảm của chất lỏng trơn trượt trên tay không thích hợp rồi mở mắt, Triệu Mạnh phát hiện nước mà ông ta vừa dùng để rửa mặt đã sớm biến thành dòng máu đỏ sậm tản ra mùi tanh hôi.

Ông ta kêu lên sợ hãi, tê liệt ngã ngồi trên đất, run rẩy cầm khăn lông treo ở một bên lung tung lau khuôn mặt tràn đầy máu tươi mặt của mình, sau đó vừa lăn vừa bò mà rời xa bồn rửa.

“Thầy ơi, đây là lần đầu tiên, thầy có thể ở bên em lâu như vậy, em rất hạnh phúc.” Tạ Nguyệt cười khanh khách, da thịt toàn thân cô đều hư thối, trên cơ thể bốn không ngừng có nước mủ trộn lẫn máu loãng chậm rãi nhỏ xuống: “Em yêu thầy, rất yêu thầy. Không phải thầy cũng yêu em sao, nhiều ngày như vậy, sao thầy không quay đầu lại nhìn em chứ?”

Trên mặt Triệu Mạnh đã mất hết huyết sắc, ánh mắt hơi dại ra, nhìn đèn trường minh đã sắp cháy hết trên bàn, một hồi lâu, đôi môi run rẩy vừa khóc vừa cười nói: “Cô buông tha tôi đi, tôi rất xin lỗi cô, cầu xin cô, cầu xin cô buông tha tôi đi!”

“Buông tha ông?” Tạ Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, tinh tế thổi khí bên tai Triệu Mạnh: “Lúc trước tôi xin ông buông tha đứa bé của chúng ta, sao ông lại vô tình vậy chứ?”

Thanh âm cô đột nhiên cất cao, mang theo oán hận nồng đậm: “Thầy à, ông đã nói ông không thích hài tử, vậy tại sao sau khi ông gϊếŧ con của tôi, lại để Vương Vân có thai? Ông gạt tôi! Ông gạt tôi!”

Triệu Mạnh bị dọa cho gào khóc, ông ta quỳ trên mặt đất liều mạng tự tát mình, ngẹn giọng cầu xin: “Tôi là tên đểu cáng, là súc sinh! Nguyệt Nguyệt, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết! Nguyệt Nguyệt cô không phải yêu tôi sao, cầu xin cô buông tha tôi đi, về sau tôi nhất định mỗi năm đi tảo mộ cho cô!”

“Tảo mộ?” Tạ Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, đang chuẩn bị nói lại đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa xoay mở "cạch" rất nhỏ truyền từ cửa đến, ngay sau đó,cánh cửa đang đóng chặt bị một người từ bên ngoài đẩy ra, là Vương Vân một mình trở về!

Vương Vân vốn là muốn trở về trước để xem Triệu Mạnh rốt cuộc có chuyện gì gạt cô ta hay không, nhưng khi vào nhà nhìn thấy cả căn phòng dán đầy lá bùa cổ quái, còn Triệu Mạnh thì bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ đang quỳ trên mặt đất trong phòng khách, cô ta không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Cửa cũng chưa kịp đóng, cô ta đã bước nhanh vài bước tiến lên, duỗi tay nâng Triệu Mạnh dậy, vừa đau lòng vừa tức giận hỏi: “Không phải anh nói mấy ngày nay anh đi công tác sao, lại ở nhà làm cho chướng khí mù mịt! Rốt cuộc anh làm sao vậy?”

Nói xong, nghiêng đầu thoáng nhìn thấy một bức ảnh Tạ Nguyệt để trên bàn ăn cơm, đồng tử cô ta đột nhiên co rụt lại, phẫn nộ hét to, “Triệu Mạnh! Đây là nhà của chúng ta, anh đem ảnh chụp của loại nữ nhân này để trong nhà của chúng ta là có ý gì?!”

Nhưng thần sắc Triệu Mạnh lại tràn đầy hoảng sợ, cơ thể ông ta không tự giác mà run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau cô ta. Đoi môi tím tái nghẹn ngào phát ra mấy từ không thành câu: “…… Nguyệt…… Nguyệt…… Sau em……”

Vương Vân không rõ nguyên do mà liếc mắt nhìn phía sau một cái, nhìn khắp nơi cũng không thấy cái gì, lại quay đầu lại, lúc này mới thật sự cảm thấy tình huống của Triệu Mạnh cực kỳ không ổn: “Anh đang nói gì vậy?” Cô duỗi tay sờ sờ trán ông ta, nhíu mày, “Lão Triệu, em cảm thấy bộ dáng của anh không được tốt, nếu không anh đổi cái quần áo rồi em đưa ngươi đi bệnh viện nhé?”

Tròng mắt Triệu Mạnh đã trừng đến nỗi xuất hiện tơ máu, tầm mắt ông ta vẫn dừng ở đằng sau Vương Vân, sau đó cứng đờ chuyển sang mặt cô, thanh âm bởi vì quá sợ hãi mà khàn đặc: “Em…… Không thấy sao?”

Vương Vân nhìn bộ dáng của Triệu Mạnh, trong lòng đã hơi hoảng, cô ta nhíu mày: “Thấy cái gì? Trong phòng chỉ có hai người chúng ta mà? Lão Triệu, anh đừng làm em sợ.”

“Tạ Nguyệt……” Triệu Mạnh run rẩy giơ tay, “Tạ Nguyệt ở sau lưng em…… Cô ta đang nhìn…… Chúng ta……”

Vương Vân trong nháy mắt thật sự cảm thấy sởn tóc gáy, đầu óc cô ta loạn lên, sợ hãi nói: “Anh đang nói bậy gì đó? Tạ Nguyệt đã bị anh gϊếŧ, cô ta đã chết rồi!”

Triệu Mạnh đột nhiên ngẩn ra, tròng mắt ông ta giật giật nhìn Vương Vân, vẻ mặt không thể tin được: “Sao em biết được?”

Vương Vân hơi luống cuống nhưng ngay sau đó đã lập tức ổn định lại, rũ mắt nói: “Em……Lúc trước em nghe thấy anh gọi điện cho người khác nói muốn tìm một người vừa mới học lái xe đi đâm chết Tạ Nguyệt.”