Chương 2: Thành công rồi

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nóng cháy làm cây cối như sáng lên màu xanh lục, nhiệt khí cuồn cuộn, không khí bị nướng đến mức vặn vẹo. Nhưng tất cả đều không lên quan đến trong phòng.

Khí lạnh khuếch tán, bởi vì phần cổ phải chịu lực áp bách trong thời gian dài nên sắc mặt Diệp Trường Sinh bắt đầu tím tái. Nhưng cậu không định kéo cái tay trên cổ mình xuống, ngược lại cắn răng tiếp tục rạch tay. Cậu rạch rất sâu, dòng máu đỏ thắm giống như vừa được vặn mở, liên tiếp rơi xuống bị mắt trận hút vào.

Thiếu oxy và mất máu quá nhiều làm trước mắt Diệp Trường Sinh trước không ngừng biến đen, cậu chờ rồi lại chờ, thấy ngoại trừ hút máu thì phù trận không có phản ứng nào khác, trong lòng tuyệt vọng than thở một tiếng “Mạng mình xong rồi”, ngay sau đó ánh mắt trầm xuống, vội ném dao đi.

Một tay cậu vói vào trong quần áo, kéo sợi dậy đỏ đeo trên cổ xuống, nắm chặt khối ngọc thạch trong tay, trong miệng nhanh chóng thấp giọng niệm: “Ta là thiên mục, cùng thiên tương trục. Tình như sấm điện, rạng rỡ bát cực. Triệt thấy trong ngoài, không có gì không phục. Cấp tốc nghe lệnh!”

Phía sau truyền đến một mùi khét kỳ quái, cùng với một tiếng thét ngắn ngủi chói tai. Đôi tay đang gắt gao bóp chặt cổ cậu giông như bị bỏng, bỗng nhiên thu về. Nhưng dương như đồ vật kia đã bị chọc giận, trong không khí âm lãnh, hơi thở của nó trở nên càng thêm nặng nề bức người. Vốn dĩ là tiếng cười trộm đứt quãng và lời nói nhỏ nhẹ, dần dần chuyển thành tiếng rít phẫn nộ, từng tiếng đâm vào màng nhĩ làm người ta phát đau.

Diệp Trường Sinh nằm trên mặt đất, suy yếu mà ho khan vài tiếng, rốt cuộc tạm thời có được cơ hội thở dốc.

Cậu cũng không ngẩng đầu nhìn những tử linh đang giận dữ kia, chỉ bôi máu trên tay lên miếng ngọc thạch, lại lặp mấy lần chú ngữ. Cho đến khi tiếng rít cùng tiếng gió bên tai toàn bộ bình tĩnh lại, cậu mới lau máu tươi tràn ra khóe môi, ngồi liệt trên sofa nhà mình, cuối cùng đã sống sót sau tai nạn.

Với lấy hòm thuốc cũ nát dưới sofa, lục tìm băng gạc băng bó tay trái bị thương, lại híp mắt nhìn quyến sách mà mình dùng mười đồng tiền mới đào được về, trên bìa còn có năm từ xiêu xiêu vẹo vẹo , âm thầm than một tiếng “Sách giả hại người”, giơ tay, chuẩn xác ném sách vào thùng rác cạnh cửa.

Liếc mắt xem giờ, 11h50, đúng là lúc dương khí nặng nhất.

Dùng tay phải vẫn còn hoàn hảo gãi tóc, trong mắt Diệp Trường Sinh hiện lên một tia phiền muộn. Rõ ràng là thời điểm dương khí mạnh nhất vậy mà trong phòng cậu vẫn có những thứ không sạch sẽ, có lẽ cậu thật sự nên tích góp tiền đổi sang một phòng có phong thủy tốt hơn chút.

Nhưng vấn đề là, lấy tiền ở đâu? Diệp Trường Sinh ngẫm lại thẻ ngân hàng trông rỗng của mình, còn không có tiền mua cơm, phiền não đến mức muốn biến chính mình thành một cái máy in tiền. Cái nghề thần côn này mấy năm gần đây kinh tế đình trệ, trời mới biết đã bao nhiêu ngày cậu không kiếm được đồng nào rồi!

Nhìn bên ngoài nắng gắt như lửa, rồi lại nhìn căn phòng hỗn độn, Diệp Trường Sinh tự hỏi trong chốc lát, lập tức thức thời từ bỏ mục tiêu kiếm tiền đổi phòng mà vừa rồi tự mình đề ra, ngáp một cái, dạo tới dạo lui trở về phòng ngủ nhỏ của mình. Hôm nay nóng như vậy, đi ra ngoài cũng không kiếm được gì. Hơn nữa lúc nãy lãng phí nhiều máu như vậy, việc cấp bách trước mắt vẫn là ngủ một giấc tĩnh dưỡng tốt thân thể. Đến nỗi cái việc kiếm tiền này —— xem xét kỹ hơn, xem xét kỹ hơn.

Mà cùng lúc đó, không có ai phát hiện, trên bầu trời trong xanh của thành phố X đột nhiên xuất hiện một tia chớp màu tím quỷ dị. Ngay sau đó, trung tâm phù trận mà Diệp Trường Sinh chưa kịp xóa đi ẩn ẩn truyền đến âm thanh vù vù rất nhỏ. Máu tươi trước đó được mắt trận hấp thu giống như vừa có được sinh mệnh, chậm rãi khuếch tán ra bốn phía, cho đến khi nhuộm đỏ toàn bộ hoa văn. Bỗng nhiên, một vòng sáng màu đỏ tươi chói mắt nổ tung, chỉ nghe một tiếng vang lớn “Bịch”, một thân ảnh màu đen cao lớn từ trên trần nhà thấp bé trống rỗng rơi xuống!

Âm thanh chấn động kia thật sự lớn quá mức, phảng phất như toàn bộ tòa nhà đều nhẹ nhàng lắc lư. Diệp Trường Sinh vốn dĩ đang ở trong phòng mơ màng ngủ trực tiếp bị giật mình nhảy dựng từ trên giường xuống.

Câu để chân trần đứng trên mặt đất, theo phản xạ mà nắm chặt ngọc thạch trong tay, âm thầm cảm ứng một chút, sau khi xác định toàn bộ căn phòng không có lại xuất hiện đồ vật không sạch sẽ gì đó, lúc này thần kinh căng chặt mới thoáng thả lỏng.

Cậu cảnh giác đi đến trước cửa, ghé vào đó nghe động tĩnh trong phòng khách. Nếu không phải quỷ, vậy tiếng vang lớn vừa rồi rốt cuộc là như nào?

Lắng nghe trong chốc lát cũng không nghe ra động tĩnh gì, đang chuẩn bị mở cửa tìm tòi đến cùng, tay mới chạm tới tay nắm cửa, Diệp Trường Sinh mới đột nhiên nhớ ra cái phù trận triệu hoán mà mình còn chưa kịp thu thập tốt. Cậu hơi lui về phía sau nửa bước, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên nét nghi ngờ rất là vi diệu.

Chẳng lẽ —— thành công rồi?!