Chương 19: Cô ta cũng không ngại gϊếŧ người thứ hai

Người đâm chết Tạ Nguyệt cũng là cô ta bày mưu đặt kế lên người Triệu Mạnh.

Tên đàn ông gọi là Đinh Nhất Phàm là một người trẻ tuổi tới từ địa phương hẻo lánh, một tháng trước vừa mới lấy bằng lái, cộng thêm đường lại trơn trượt vì tuyết, không cẩn thận đã khiến nữ nhân đáng thương trở thành âm hồn vô tội dưới xe.

Anh ta và Tạ Nguyệt không hề quen biết, sau khi gây chuyện cũng không chạy trốn, người làm sai cũng không phải là anh ta, hơn nữa Tạ Nguyệt là cô nhi không ai thay cô xuất đầu, sau phiên tòa đầu, tòa án chỉ phán anh tám tháng ngồi tù liền qua loa kết thúc án kiện này.

Vương Vân duỗi tay vén một sợi tóc đang rũ trước mặt ra sau tai, đáy mắt hiện lên một tia sung sướиɠ. Sau sự việc của Tạ Nguyệt, Triệu Mạnh an phận thật lâu. Thời gian ở nhà nhiều hơn, cũng cắt đức sạch với oanh oanh yến yến bên ngoài.

Càng làm người cao hứng chính là, dường như trời cao thật sự đang giúp cô ta, mấy tháng sau khi Tạ Nguyệt chết, cô ta rốt cuộc cũng có một đưa bé của cô ta và Triệu Mạnh!

Kết hôn đến bây giờ, cô ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc có thể đường đường chính chính gắt gao nắm người đàn ông này trong tay rồi!

Vương Vân nghĩ vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bộ dáng mất hồn mất vía của Triệu Mạnh hai ngày nay, niềm vui sướиɠ trong nháy mắt lại lạnh đi. Cô ta nhẹ nhàng sờ bụng của mình, thần sắc ôn nhu lại âm trầm. Dù sao cũng đã gϊếŧ một Tạ Nguyệt, lần này nếu lại có nữ nhân khác không có mắt, cô ta cũng không ngại gϊếŧ người thứ hai!

Lúc Hạ Cửu Trọng kết thúc đả tọa và mở mắt ra, thấy Diệp Trường Sinh ngồi bên cạnh hắn, cầm một chậu nước tập trung tinh thần nhìn gì đó.

Tầm mắt hắn từ trên mặt nước xẹt qua, nhưng ngoại trừ hình cá vàng in dưới đáy chậu thì cái gì cũng không thấy. Hắn duỗi tay kéo tóc Diệp Trường Sinh, người kia quay đầu lại, quả nhiên liền thấy chỗ sâu trong đôi mắt đen nhánh kia mơ hồ có hai con cá Âm Dương đang bơi lội.

“Ngươi đang xem ai?” Hạ Cửu Trọng nhàn nhạt nói.

“Người đã đâm chết Tạ Nguyệt.” Diệp Trường Sinh để chậu nước lên trên mặt đất, trong mắt lóe lên tia sáng mà người khác xem không hiểu: “Anh ta ra tù.”

Hạ Cửu Trọng nhìn cậu: “Cho nên?”

“Cho nên tôi thấy anh đang tu luyện nên đã bỏ cơm chiều của ngươi vào trong tủ lạnh.” Diệp Trường Sinh để chân trần đứng lên nhìn hắn, “Cần tôi hâm nóng lại giúp anh không?”

Hạ Cửu Trọng nâng mi.

Diệp Trường Sinh không nhìn hắn, đi dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp ra phòng khách. Sau đó chỉ nghe thấy đầu kia loảng xoảng một trận, ước chừng ba phút, cậu lại vừa ngâm nga giai điệu gì đó, vừa bê đồ ăn vào phòng: “Tôi để ở đầu giường cho anh đó, ăn xong nhớ đánh răng!”

Hạ Cửu Trọng cười như không cười mà nhìn thoáng qua Diệp Trường Sinh: “Bản Tôn không ăn cơm thừa.”

Diệp Trường Sinh nghe vậy thì vui vẻ, nháy mắt lại bê mâm đồ ăn lên ôm vào lòng: “Vậy thì vừa lúc, toi ăn cơm chiều sớm, bây giờ đang đói đến hoảng……”

Lời còn chưa dứt, lại thấy mâm đồ ăn trong tay đột nhiên lấy một bộ dáng trái với trọng lực, không hề khoa học thoát ra khỏi lòng cậu rồi bay tới không trung, ngay sau đó, lảo đảo lắc lư bay ra ngoài rồi "vυ"t" một tiếng thức hiện một cú rơi tự do hoàn mỹ.

Diệp Trường Sinh trừng lớn hai mắt lên án: Lãng phí thật đáng xấu hổ!

Hạ Cửu Trọng híp mắt, tròng mắt màu đỏ tươi trong bóng đêm toát ra sắc thái nguy hiểm: “Ngươi muốn nói gì?”

Diệp Trường Sinh lập tức lắc đầu, đấm ngực dậm chân tự mắng mình thật sự là heo chó không bằng, lại muốn để Ma Tôn đại nhân ăn cơm thừa, tội đáng chết vạn lần. Thuận tiện lại chỉ tay lên trời mà thề rằng mình về sau tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này nữa, tuyệt đối phải cho hắn ăn nguyên liệu tươi mới nhất, hưởng thụ phục vụ chất lượng cao nhất. Cuối cùng thì thành khẩn tỏ vẻ sai lầm lần này cậu sẽ nhớ kỹ cả đời, năm tháng chung sống sau này sẽ lúc nào cũng cảnh giác, muốn khắc sâu kiểm điểm chính mình từ cơ thể đến tư tưởng.

Hạ Cửu Trọng nhìn Diệp Trường Sinh, rốt cuộc vừa lòng mà câu môi, từ trên giường đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Hôm nay là ngày thứ sáu, Triệu Mạnh vẫn chưa chết?”

Diệp Trường Sinh lắc lắc đầu, không chút để ý nói: “Có thể là Tạ Nguyệt vẫn luyến tiếc gϊếŧ ông ta?” Đi đến bên cạnh Hạ Cửu Trọng, thăm dò ngó đầu ra ngoài cử sổ nhìn một hộ gia đình đang đốt ngọn nên bên đường, trên người hơi rùng mình một cái, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Hạ Cửu Trọng cảm thấy biểu tình của Diệp Trường Sinh có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”

Thần sắc Diệp Trường Sinh có chút vi diệu, lại hơi rũ mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Sao lại quên mất hôm nay là chính giữa tháng bảy chứ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh: Hình như sắp lấy được tiền rồi, kích động xoa xoa tay =v=

Hạ Cửu Trọng nhướng mày: Cao hứng như vậy?

Diệp Trường Sinh gật đầu như gà con mổ thóc: Ừ!

Hạ Cửu Trọng cười nhẹ: Về sau tiền của tôi đều cho em, được không?

Diệp Trường Sinh: Thân ái, yêu anh moah moah!