Lần nữa Triệu Mạnh tỉnh lại đã là 7 giờ sáng.
Ban ngày mùa hè thường tới sớm chút, ông ta kình hoàng bò dậy từ trên mặt đất, toàn bộ giấy vàng trong chậu sắt đã bị đốt thành tro, đèn trường minh trên bàn cũng cháy một đêm.
Ông ta nhìn mặt trời bên ngoài đã có chút chói mắt, chống thân mình xụi lơ ngồi hồi lâu, đợi khi hơi hòa hoãn thì mới thất tha thất thểu đi đến nằm xuống sofa, chỉ cảm thấy chính mình giống như đã chết một lần.
Đến bây giờ Triệu Mạnh cũng không dám xác định, hết thảy tối hôm qua rốt cuộc là thật sự xảy ra hay chỉ là một giấc mơ. Ông ta duỗi tay sờ bả vai của mình, cảm giác ở nơi đó đến bây giờ khí nhớ lại đều làm ông ta cảm thấy sợ hãi —— nếu là mơ vậy thì cũng quá mức chân thật rồi.
Ông ta nhìn bức ảnh trên bàn, chỉ liếc mắt một cái đã sợ hãi dời tầm mắt đi: “Còn sáu ngày nữa.” Triệu Mạnh lẩm bẩm, không ngừng vò góc áo chính mình như thần kinh có vấn đề: “Chỉ cần qua sáu ngày…… Qua sáu ngày nữa thì mình sẽ được giải thoát.”
Ở bên kia, Vương Vân bị Triệu Mạnh đưa về nhà, tâm tình lại không quá vui vẻ.
Bà Vương thấy con gái sắc mặt âm trầm, chỉ nghĩ có thể do cô đang mang thai nên cơ thể, tinh thần đều không quá thoải mái như cũ, ngoại trừ cố gắng chăm sóc cô càng cẩn thận hơn thì cũng không để ý lắm.
Nhưng Vương Vân không phải buồn phiền vì cái này. Ăn cơm xong cô về phòng, lấy di động ra nhìn, màn hình hiện mấy cuộc gọi nhỡ từ một dãy số không tính là xa lạ làm sắc mặt cô càng thêm khó coi.
Cô ngồi ở mép giường, cầm di động suy tư trong chốc lát, rốt cuộc cũng gọi lại cho người kia, chỉ nghe “Tút” một tiếng, điện thoại nháy mắt được bên kia tiếp. Ngay sau đó, thanh âm của một người đàn ông trẻ tuổi hơi mang vài phần co quắp theo di động truyền tới: “Vương tiểu thư, cái kia…… Tôi, tôi…… Tôi ra tù rồi.”
Vương Vân chán ghét nhíu mày, đè thấp tiếng nói: “Anh còn gọi điện thoại tới làm gì? Ngay từ đầu chồng tôi đã đưa anh tiền thù lao đâm chết Tạ Nguyệt rồi, không phải à? Làm sao, anh còn muốn đồi tôi thêm nữa hả?”
“Không phải, không phải! Tôi không phải đòi tiền! Lúc trước là tôi tự nguyện giúp cô!” Tên đàn ông nói đến này, thanh âm thoáng kích động: “Hiện tại tôi lập tức phải rời khỏi thành phố X, tôi chỉ nghĩ trước khi đi gặp cô một lần thôi!”
“Anh không phải giúp tôi, mà là giúp chính anh.” Vương Vân nhàn nhạt nói, “Ngồi tù nửa năm đổi lấy 30 vạn
(khoảng 235 triệu VNĐ), cuộc mua bán này anh không hề lỗ.”
“Vương Vân! Cô không thể ——”
“Sự tình đã kết thúc, tôi sẽ không gặp anh.” Sắc mặt Vương Vân sắc lạnh lẽo kinh người, nhưng thanh âm lại vẫn ôn nhu, “Nhất Phàm, nếu tôi muốn cho một người biến mất trên thế giới thì tôi có rất nhiều biện pháp. Điểm này anh hẳn là rất rõ ràng, không phải sao?”
Nói xong, cũng không đợi đầu kia nói cái gì, đơn phương kết thúc trò chuyện, ném điện thoại sang một bên, hơi mệt mỏi nửa dựa vào đầu giường. Chỉ vì một cuộc điện thoại này, làm cô ta tự dưng đang êm đẹp lại nghĩ tới con tiện nhân vọng tưởng cướp Triệu Mạnh từ bên người cô ta đi.
Vương Vân nhớ đến Tạ Nguyệt, nhịn không được phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường.
Triệu Mạnh là học trưởng của cô ta ở đại học, từ khi nhập học, ánh mắt đầu tiên cô thấy Triệu Mạnh đã điên cuồng yêu ông ta. Cô biết, Triệu Mạnh cưới cô ta là bởi vì thế lực nhà mẹ đẻ của cô, nhưng vậy thì thế nào? Người thích Triệu Mạnh nhiều như vậy, cuối cùng người đàn ông này còn không phải là thuộc về cô ta sao?
Vương Vân chưa bao giờ hoài nghi về bộ dạng, dáng người của mình, nhưng dù cô ta có tự tin như nào thì tóm lại bên cạnh Triệu Mạnh vẫn sẽ xuất hiện những nữ nhân càng đẹp hơn, trẻ hơn cô ta.
Cô ta cũng không phải không biết sau khi kết hôn Triệu Mạnh tìm bao nhiêu tình nhân ở sau lưng cô. Tuy trong lòng cũng sẽ ghen ghét đến phát điên, nhưng cô ta hiểu rõ Triệu Mạnh cần cái gì.
Chỉ cần cô ta vẫn là Vương Vân, Triệu Mạnh sẽ không có khả năng vì một đóa hoa dại không lên nổi nơi thanh nhã mà vứt bỏ cô. Chỉ cần cô ta còn tồn tại, vợ của Triệu Mạnh chỉ có thể là Vương Vân cô mà thôi!
Nhưng mà cô ta không nghĩ tới, Tạ Nguyệt lại mang thai.
Cô ta không nghĩ tới cô ta nỗ lực gần mười năm đều không có thai, mà Triệu Mạnh cư nhiên làm nữ nhân bên ngoài có thai. Một khắc kia bị lòng đố kị làm đỏ mắt, Vương Vân rốt cuộc hiểu rằng cô ta không có khả năng để cho nữ nhân này tồn tại.
—— Cô ta muốn Triệu Mạnh tự tay nhổ ra cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mang tên Tạ Nguyệt này cho cô ta.
Ở đại học co ta học chính là tâm lý học, cô ta hiểu tâm lý ám chỉ ảnh hưởng lên tiềm thức của một người sẽ đáng sợ như nào.
Từ ngày đó bắt đầu, cô ta tôn rất nhiều công sức, mỗi lần trước khi Triệu Mạnh đi vào giấc ngủ, sẽ mượn tên tuổi trò chơi tạo ám chỉ về Tạ Nguyệt cho ông ta. Liên tục suốt một tháng, khi cô ta phát hiện Triệu Mạnh đã bắt đầu vô tình hay cố ý tìm kiếm những thông tin về sảy thai, cô ta liền biết thí nghiệm của mình đã thành công một nửa.
Đứa con của Tạ Nguyệt rất nhanh đã không còn. Vương Vân nếm được ngon ngọt, vì thế tiếp tục mưu tính làm sao để Triệu Mạnh gϊếŧ Tạ Nguyệt.
Mà thực hiển nhiên, cô ta cũng thành công rồi. Tạ Nguyệt đã chết, chết lặng yên không một tiếng động, không dậy nổi nửa điểm gợn sóng.