Chương 15: Mười tệ một trăm tờ, còn có thể bao ship nha

Thiếu niên cũng không liếc mắt nhìn tấm séc một cái, cậu nhíu mày nói: “Cũng không phải tôi không muốn giúp ngài, chỉ là cởi chuông còn cần người buộc chuông.”

Triệu Mạnh nói: “Đây là có ý tứ gì?”

Thiếu niên thở dài một hơi nói: “Chủ nợ của ngài đã qua đời, muốn trả nợ, cần phải đến trước mộ cô tế bái cho tốt. Thắp một trản đèn trường minh trên mộ phần của cô rồi quỳ ba ngày, chỉ cần ngọn đèn không tắt thì coi như cái nợ này sẽ hết.”

Triệu Mạnh sắc mặt trắng bệch nói: “Nhưng, nhưng mấy tháng trước cô ta chết oan chết uổng, tôi cũng không biết hạ táng ở nơi nào, vậy phải làm sao bây giờ?”

Thiếu niên như cười như không nhìn ông ta một cái.

Triệu Mạnh bị cái liếc mắt này làm cho hãi hùng khϊếp vía, khi cảm thấy bí mật của mình không giấu được nữa thì nghe đầu kia suy tư trong chốc lát và nói: “Vậy ngài có thể tìm được đồ vật mà cô từng dùng không?”

Triệu Mạnh vội nói: “Cái này thì còn có thể tìm được một ít!”

Thiếu niên gật đầu: “Vậy ở trong phòng dùng mấy thứ này lập thành một cái mộ chôn di vật, ở nhà cúng bái bảy ngày. Mỗi nửa đêm khi âm khí nặng nhất, ngài phải thắp ba nén hương cho cô. Trong khoảng thời gian này, bất luận ngài thấy gì, nghe được gì, cũng ngàn vạn lần đừng quay đầu lại. Sau bảy ngày, tìm chỗ phong thuỷ tốt chôn những đồ vật đó xuống rồi sẽ hết nợ.”

Vẻ mặt Triệu Mạnh khó xử: “Này……” Do dự trong chốc lát hỏi: “Chỉ cần liên tục cúng bái bảy ngày là có thể tiêu tai giải ách?”

Thiếu niên nói: “Bảy ngày là đủ rồi, chỉ là trong bảy ngày này, ngài cần phải không ngủ không nghỉ mà canh giữ trước linh vị của cô, nói ra tội lỗi của mình, thành tâm thành ý xin cô tha thứ. Nếu có một chút chậm trễ ——” nói xong, ý vị thâm trường liếc ông ta một cái, lại lấy ra một chồng chú phù đưa tới: “Dán mấy cái phù chú này trong nhà, sẽ bảo vệ ngài không bị vong nhân xâm nhập.”

Triệu Mạnh vui mừng, nhanh chóng vươn tay nhận, thật cẩn thận bỏ phù chú vào trong ví, lại lập tức viết tấm séc khác đặt trên sạp đoán mệnh, trong miệng nói thẳng: “Cảm ơn thiên sư, nếu hiệu quả thì bảy ngày sau tôi lại đến, chắc chắn sẽ hậu tạ!”

Thiếu niên nhìn ông ta cười cười, không nói nữa, chỉ nhìn theo xe Triệu Mạnh chạy như bay rời đi.

Hạ Cửu Trọng từ bóng tối đi ra, hắn dựa vách tường rũ mắt nhìn thoáng qua phương hướng Triệu Mạnh vừa đi, cùng với Diệp Trường Sinh vừa thu hồi bộ dáng không dính khói lửa phàm tục, đang vui vẻ thu quán, mở miệng hỏi: “Những tấm phù mà ngươi cho hắn lấy từ chỗ nào?”

Diệp Trường Sinh vui sướиɠ cầm lấy hai tờ séc có năm chữ số, nghe Hạ Cửu Trọng nói cũng không quay đầu lại: “Đặt hàng trên mạng, mười tệ (khoảng 34.000VNĐ) một trăm tờ, còn có thể bao ship nha, thân ái!”

Hạ Cửu Trọng nghe được cái hiểu cái không, nhưng cũng có thể minh bạch rằng hiệu quả của những cái phù đó đại khái cũng giống như giấy vụn vậy: “Ngươi giúp nữ quỷ vào nhà Triệu Mạnh, còn để hắn lập vài vị cho nàng, cung phụng bảy ngày củng cố âm khí của nàng, ngươi không sợ Tạ Nguyệt sẽ gϊếŧ hắn sao?”

Diệp Trường Sinh nghe đến đây, hơi xốc mí mắt nhìn hắn một cái, giữa mày hiện ra một tia lương bạc: “Nếu Tạ Nguyệt thật sự gϊếŧ hắn, vậy thì ông ta cũng nên chịu.”

Hạ Cửu Trọng nói: “Ngươi đã sớm biết lầ Triệu Mạnh gϊếŧ Tạ Nguyệt?”

“Không chỉ mỗi hắn.” Diệp Trường Sinh cười cười, dưới ánh mặt trời, chỗ sâu trong đồng tử cậu mơ hồ có hai con cá Âm Dương bơi lội: “Trên người mỗi người có dây nhân duyên, từ nhân đến quả, ai cũng trốn không được.”

Hạ Cửu Trọng có chút hứng thú: “Tạ Nguyệt biết không?”

Diệp Trường Sinh thở dài một hơi, đến điểm thì dừng: “Cô ấy lập tức sẽ biết.”

Hạ Cửu Trọng nhướng mày, lại quay về đề tài vừa rồi: “Trên người ta cũng có dây nhân duyên?”

Diệp Trường Sinh gật gật đầu, thuận miệng nói: “Có, nhưng mà tôi không nhìn thấy.” Nghĩ nghĩ nói, “Có thể bởi vì tôi là phàm nhân.”

Cậu đóng gói đồ đạc cẩn thận, dũng cảm khiêng lên vai, hướng về phía Hạ Cửu Trọng nhướn mi, quơ quơ tấm séc trên tay vui sướиɠ nói: “Đi! Hôm nay thật vất vả khai trương, tôi mang anh đi quán ăn!”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh hưng phấn: Thân ái, để em tính mệnh cho anh.

Hạ Cửu Trọng: Không phải em không nhìn thấy sao?

Diệp Trường Sinh: Hiện tại có thể thấy rồi.

[ Ba phút sau ]

Hạ Cửu Trọng: Tính ra cái gì?

Diệp Trường Sinh cười tủm tỉm: Tính ra mạng anh mang sát.

Hạ Cửu Trọng nhướng mày: Rồi sao?

Diệp Trường Sinh thò lại gần: —— ngũ hành thiếu em!