Chương 12: Đôi mắt kia càng thêm nhϊếp hồn đoạt phách

Diệp Trường Sinh cố ý chọn thời điểm nửa đêm âm khí nặng nhất mới mang theo Hạ Cửu Trọng đi nhà ga. Đêm dài đằng đẵng, liếc mắt một cái nhìn lại đã không thấy người đi đường nào, chỉ có tốp năm tốp ba du hồn đang lang thang không có mục tiêu.

Tầm mắt Diệp Trường Sinh quét một vòng xung quanh, có chút cảm khái mà thở dài nói: “Từ năm bảy tuổi ban đêm đi ra cửa thiếu chút nữa bị quỷ dọa rớt hồn, tôi đã không dám một mình ra cửa vào lúc muộn như này nữa.”

Hạ Cửu Trọng rũ mắt nhìn Diệp Trường Sinh một một đường đi đều dựa sát vào hắn, thậm chí còn hận không thể nhảy lên người hắn, cười nhạo nói: “Hiện giờ ngươi cũng không dám.”

Diệp Trường Sinh nhìn loạn khắp nới đột nhiên đối diện với một du hồn, trong lòng theo bản năng "lộp bộp" một cái, mau chóng thu hồi tầm mắt, lại càng dán sát vào bên người Hạ Cửu Trọng, gật gật đầu, thầm chấp nhận: “Còn may là có anh.”

Hạ Cửu Trọng hơi nhướn mi, nhìn bộ dạng chân chó của Diệp Trường Sinh, thế nhưng lại mạc danh cảm thấy có chút hưởng thụ.

Lúc hai người đi đến nhà ga, nữ quỷ kia đang ở bến xe buýt mà lúc trước Diệp Trường Sinh đã gặp phải cô ta. Dưới ánh đèn màu trắng lạnh lẽo, cô ta vẫn mặc cái áo gió màu đỏ tươi, tóc dài màu đen nhu thuận rũ xuống, có chút hương vị dịu dàng.

Tựa hồ đã nhận ra hơi thở của Diệp Trường Sinh, nữ quỷ nguyên bản đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên, thẳng tắp nhìn về phía hai người đang đi tới

“Đã lâu không gặp, hôm nay là một ngày tốt nhỉ?” Diệp Trường Sinh vẫy tay với nữ quỷ cười tủm tỉm đi tới: “Căn cứ nguyên tắc công bằng công chính công khai, co còn có một cơ hội cuối cùng để lựa chọn. Tạ Nguyệt nữ sĩ, cô xác định muốn đi theo tôi à?”

Nữ quỷ được gọi là Tạ Nguyệt quét tầm mắt đến trên người nam nhân bên cạnh Diệp Trường Sinh. Khoảnh khắc đối diện cặp mắt lạnh băng màu đỏ tươi kia, dường như ký ức đêm qua lại sống dậy. Tạ Nguyệt nhịn không được co rúm toàn thân, lại nhìn khuôn mặt cười phúc hậu và vô hại trước mắt, thấp giọng nói: “Ta không cảm thấy ta còn có lựa chọn khác.”

Diệp Trường Sinh nhún nhún vai, móc từ trong túi móc ra con rối gỗ Hòe mà cậu làm cả một buổi trưa, thuận tiện tỏ vẻ vậy thì quả thật tiếc nuối.

Tạ Nguyệt vươn tay cầm lấy con rối, cơ hồ ngay lúc đầu ngón tay chạm tới rối gỗ, toàn bộ thân thể cô ta bị một lực hấp dẫn kỳ lạ hút vào con rối.

Vốn dĩ rối gỗ còn hơi thô ráp vậy mà trong nháy mắt đã có sắc thái diễm lệ bắt mắt, đặc biệt là hai mắt kia, đen nhánh vũ mị, quả thực không giống một con rối bình thường.

Diệp Trường Sinh nhặt lên con rối nằm trên mặt đất, vỗ vỗ bụi phía trên, lại nhìn đôi mắt mê người của nó, đột nhiên hỏi: “Cô thật sự chỉ cần thấy ông ta một lần là sẽ thỏa mãn sao?”

Con rối không nói, nhưng đôi mắt kia lại càng thêm nhϊếp hồn đoạt phách.

Diệp Trường Sinh liền nở nụ cười: “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ mang cô đi gặp Triệu Mạnh.”

*

Triệu Mạnh cảm thấy gần đây mình rất xuân phong đắc ý.

Sự nghiệp một đường thăng tiến đã không cần nói tỉ mỉ, mấy ngày hôm trước người vợ đã kết hôn gần mười năm không có động tĩnh rốt cuộc cũng kiểm tra ra là đã mang thai. Quan trọng nhất chính là Tạ Nguyệt, người vẫn luôn dây dưa đòi ông ta ly hôn vợ, hiện giờ cuối cùng cũng không làm phiền ông ta nữa.

Tất cả đều giống như đang phát triển theo hướng tốt nhất.

Ông tan tầm về đến nhà, vợ ông đã làm xong cơm, đang chờ ông.

Triệu Mạnh mới vừa cởi giày xong, nhìn thấy Vương Vân đi về phía ông, liền đi qua ông cô một cái. Ôn nhu sờ sờ cái bụng còn chưa nổi lên của cô, cười nói: “Đứa bé hôm nay có ngoan không?”

Vương Vân cười đấm nhẹ ông ta một cái: “Còn chưa được ba tháng, thai máy cũng chưa có, làm gì mà ngoan hay không ngoan.”

Triệu Mạnh cúi đầu hôn cô một cái, nói: “Dù sao cũng là đứa bé đầu tiên của anh, bà xã, anh đây là cao hứng nên hồ đồ!”

Ôm Vương Vân đi vào phòng, chưa được vài bước, tầm mắt đã bị một con búp bê bằng gỗ bộ dáng dị thường tinh xảo ở trên mặt tủ hấp dẫn: “Đây là cái gì?”

Vương Vân nhìn theo tầm mắt ông ta, cười nói: “Hôm nay lúc em tan tầm thì nhìn thấy một cậu bé đang bày quán bán đồ. Em thấy người này lớn lên cũng đẹp mắt nên mới mua chút đồ.” Nói cong, cô ôn nhu nhìn ông ta nói, “Nếu anh không thích, em sẽ không để ở phòng khách nữa.”

Triệu Mạnh cầm con rối trong tay thưởng thức một lát.

Rõ ràng chỉ là một con rối, điêu khắc và hoa văn lại đẹp đến không thốt ra lời. Đặc biệt là cặp mắt vũ mị linh động kia, nhìn lâu thì dường như linh hồn nhỏ bé của mình đều có thể bị đứa bé này hút đi.

“Không, cứ để ở đây đi, anh cũng cảm thấy con búp bê này làm rất độc đáo.” Triệu Mạnh tinh tế vuốt ve khuôn mặt con rối trên tay, cơ hồ luyến tiếc bỏ nó xuống, ông ta nghĩ nghĩ, nói: “Không thì đặt trong phòng đi, như vậy có thể tùy thời nhìn thấy.”

Vương Vân dường như chưa từng nghĩ tới Triệu Mạnh sẽ thích con búp bê này như vậy, cô cười nói: “Trước kia không phải anh không thích cái này sao? Con trai lão Trương sưu tầm mô hình nhân vật, anh còn bảo thằng bé không phóng khoáng kìa!”

“Những mô hình đó sao có thể so sánh với cái này chứ?” Tầm mắt Triệu Mạnh gắt gao khóa chặt trên người con búp bê, biểu tình có chút hưng phấn quỷ dị, “Những cái đó chỉ là những đồ được làm cẩu thả, cái này là tác phẩm nghệ thuật! Tác phẩm nghệ thuật!”