Chương 11: Hắn nghĩ như vậy nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười

Hạ Cửu Trọng cười nhạo một tiếng, nhảy xuống khỏi cửa sổ, chiều cao gần 1m9 trong căn phòng thấp bé hiện ra lực áp bách mười phần.

“Anh có cái gì không ăn được không?” Diệp Trường Sinh đang chọn món, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì: “Hay là anh đã tích cốc, không cần ăn cơm?”

Hạ Cửu Trọng ngồi xuống phía bên kia của sofa, hỏi ngược lại: “Lúc trước không phải ngươi nói sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho ta sao?”

Diệp Trường Sinh xua xua tay: “Tôi sợ chết người mà…… Nếu tôi làm không tốt thì chính là thảm án một thi hai mệnh đó!”

Hạ Cửu Trọng nghiêng đầu lạnh lùng liếc cậu một cái, người kia lại không có cảm giác, chỉ là bỏ menu xuống, sau đó gian nan lấy một cái điện thoại từ trong khe hở ghế sofa ra, gọi cho quán ăn mà mình hay đặt cơm.

“Đó là cái gì? Công cụ truyền tin?”

Diệp Trường Sinh dùng dư quang liếc nhìn di động để bên tai, rồi sau đó chớp mắt, đột nhiên cười giảo hoạt với Hạ Cửu Trọng: “Tôi đột nhiên cảm thấy, có lẽ có một ngày, anh sẽ yêu nơi này.”

Gọi mấy món thích ăn về cùng Hạ Cửu Trọng lấp đầy bụng, nhìn đồng hồ đã sắp đến số “Mười hai”, hoả tốc thu lại chén đũa, lấy ra một cái rương từ trong đống rương chất đầy ở phòng khách, sau đó móc ra một cái hộp màu đỏ trong đó.

“Gỗ Hòe?” Tầm mắt Hạ Cửu Trọng dừng trên cái hộp mà Diệp Trường Sinh lấy ra: “Ngươi dương hỏa hư, bát tự nhẹ, hai mắt lại có cá Âm Dương ký sinh, vốn dĩ đã thu hút lệ quỷ, vậy mà còn dám tàng trữ loại gỗ Hòe này?”

Diệp Trường Sinh nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Vốn dĩ mệnh tôi đã nhiều tai họa, lúc ấy nghĩ, nói không chừng có thể lấy độc trị độc đâu?” Dứt lời, liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh một cái, sờ sờ chóp mũi, thầm chấp nhận. Ừ, tuy rằng gỗ Hòe Mộc này không dùng được, nhưng hiện tại cậu có Hạ Cửu Trọng ở bên canh, còn không phải là lấy độc trị độc sao.

Cậu khom người rút ra một cái dao khắc từ dưới sofa, dầm gỗ Hòe trong tay, ngồi trên sô pha. Hạ Cửu Trọng nghe thấy trong miệng Diệp Trường Sinh tựa hồ đang thấp giọng niệm gì đó, ngay sau đó liền thấy Âm Ngư trong mắt trái của cậu bỗng nhiên cử động một chút, bàn tay cậu nhanh chóng điêu khắc lên khối gỗ Hòe kia.

Một khi chìm vào thế giới của mình, bộ dáng của Diệp Trường Sinh hoàn toàn bất đồng với ngày thường. Sắc mặt cậu lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh tuy có thể nhìn thấy dấu vết bới lội không rõ ràng của cá Âm Dương, nhưng toàn bộ đáy mắt lại không nhìn ra nửa điểm dao động tình cảm thuộc về cậu.

Điêu khắc cả buổi chiều, mãi cho đến khi sắc trời tối sầm xuống, Diệp Trường Sinh mới rốt cuộc xem như nghỉ tay. Sức cùng lực kiệt mà dựa vào trên sô pha hòa hoãn trong chốc lát, lại kéo miếng băng gạc trên tay trái xuống, để miệng vết thương trong lòng bàn tay bị nhiều tai nạn này một lần nữa xé mở, làm máu chậm rãi tích tự ở hai mắt của con rối gỗ đã có dáng dấp hình người tinh tế.

“Đây là đang làm gì?” Hạ Cửu Trọng đứng phía sau Diệp Trường Sinh nhìn động tác tự mình hại mình nước chảy mây trôi của cậu, hơi nhắn mày hỏi.

“Triệu Mạnh có tiếng là tin Phật, mấy năm nay tiêu tiền khắp nới thỉnh Bồ Tát về cung phụng trong nhà, nếu tôi không dùng máu che đi lệ khí của nữ quỷ kia thì chỉ sợ cô ta không thể vào được nhà ông ta.” Diệp Trường Sinh nói chuyện, lại kiểm tra rối gỗ trong tay một chút, cho đến khi xác định không có sơ hở gì, lúc này mới dùng một tấm vải bọc lại bỏ vào trong túi.

Hạ Cửu Trọng đi đến trước mặt Diệp Trường Sinh, rũ mắt nhìn cậu bận trước bận sau tìm băng gạc để băng bó cho mình, qua hồi lâu đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vì sao không nhờ ta?”

Diệp Trường Sinh đang cúi đầu dùng răng cắn băng gạc, tay phải phối hợp làm động tác thắt chặt, nghe thấy Hạ Cửu Trọng nói chuyện, đầu cũng không nâng: “Vết thương này cũng không chết được, vậy thì lãng phí sức lực của anh làm gì?”

Hạ Cửu Trọng tựa hồ không nghĩ tới Diệp Trường Sinh sẽ trả lời như vậy. Rõ ràng từng câu từng chữ nói ra đều thừa nhận chính mình sợ chết, nhưng đến lúc này hẳn là đã phát hiện chỗ tiện lợi của hắn, thái độ của Diệp Trường Sinh lại khiến người ta nhìn không thấu.

Nhìn tay trái bị cuốn băng kín mít của mình, thầm than một tiếng, hai ngày này quá vật vả rồi, Diệp Trường Sinh lắc đầu âm thầm thề, mấy ngày nữa nhất định phải đến miếu xua đuổi vận đen, đứng dậy ngẩng đầu nhìn sang nam nhân đang đứng bên cạnh đánh giá cậu, mày giương lên, cười tủm tỉm: “Nhưng vết thương trên mặt tôi, vẫn phải cảm ơn anh.”

—— thật là một người kỳ quái.

Hạ Cửu Trọng nghĩ như vậy nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười nhạt mà chính hắn cũng không nhận thức được.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh chế nhạo: Thành thật báo cáo, rốt cuộc anh động tâm với em từ lúc nào?

Hạ Cửu Trọng:……

Diệp Trường Sinh: Nói đi chứ.

Hạ Cửu Trọng bực bội cúi xuống: Nếu không ngủ, tối nay em cũng đừng mong được ngủ.

Diệp Trường Sinh cười tủm tỉm: À ~