Chương 10: Đột nhiên trông hơi chướng mắt

Diệp Trường Sinh đang nửa mộng nửa tỉnh thì nghe thấy ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng kèn xô na, giống như nhà ai có tang, trong âm tiếng sáo và trống náo nhiệt lại mang đến một cảm giác quye dị khiến người ta sởn tóc gáy. Có gió lạnh từ từ thổi qua mặt cậu, theo tiếng kèn xô na chợt gần chợt xa kia, thổi cho cậu nổi da gà toàn thân.

Cậu mở mắt ra, đứng dậy từ sofa nhìn thoáng qua thời gian. Ba giờ sáng, đúng là lúc âm khí nặng nhất trong ngày. Thở dài một hơi, để chân trần đi tới trước kết giới mà Hạ Cửu Trọng thiết lập, thăm dò nhìn vào bên trong: “Anh ngủ rồi à?”

Hạ Cửu Trọng đình chỉ đả tọa, chậm rãi mở mắt nhìn về phía Diệp Trường Sinh.

“Căn phòng phong thuỷ không được tốt.” Diệp Trường Sinh dựa khung cửa, chỉ hướng phòng khách: “Đặc biệt là phụ cận phòng khách.”

Hạ Cửu Trọng nhướng mày: “Cho nên?”

“Cho nên, dù sao anh cũng chỉ đả tọa” Diệp Trường Sinh thấy Hạ Cửu Trọng phản ứng lại, lập tức có ý đồ đàm phán: “Giường cũng không tính là quá nhỏ, chia cho tôi một nửa đủ để đối phó cả đêm là được, tôi bảo đảm không đυ.ng tới anh, thế nào?”

Hạ Cửu Trọng lạnh lùng cười, nhắm mắt lại, một lần nữa tiến vào minh tưởng.

“Này! Từ từ, chúng ta lại thương lượng thêm nhé! Giường cho anh, tôi ngủ bên trên mặt đất có được không?” Mắt thấy đàm phán không được, Diệp Trường Sinh đứng bên ngoài kết giới mặt ủ mày ê nhanh chóng cắt đất đền tiền, “Thời điểm này trong phòng khách âm khí quá nặng, không có cửa gỗ đào trấn áp, một mình tôi có hơi không chịu nổi.”

Hạ Cửu Trọng vẫn không phản ứng cậu như cũ, Diệp Trường Sinh nhìn sườn mặt đặc biệt lãnh khốc, đặc biệt vô tình của sủng vật nhà mình, thở một hơi thật dài, cảm thấy người chủ nhân là mình đây có thể bất lực như vậy ước chừng từ trước tới nay mới gặp lần đầu.

Duỗi tay gãi gãi đầu, đưa lưng về phía kết giới ngồi xuống, tùy tay sờ soạng sợi dây xuyên lại vào khối ngọc thạch rồi đeo lên cổ.

Trong bóng đêm yên tĩnh, trong đoi mắt đen nhanh của thiếu niên như có hai con ca Âm Dương màu sắc kỳ dị đang chậm rãi du tẩu. Không có biện pháp mà, trước tiên cứ như vậy đi, trước khi chưa biết rõ về cái "Kế ước sủng vật" này, Hạ Cửu Trọng chắc sẽ không đê cậu chết đâu.

Cậu duỗi tay gãi gãi mặt, ngáp một cái, nhắm mắt lại dựa vào kết giới mơ mơ màng màng ngủ. Chờ thêm mấy ngày chắc sẽ có một khoản lớn rồi, cậu phải lập tức đổi phòng thôi!

Tiếng hts thở vững vàng theo quy luật truyền đến từ cách đó không xa, Hạ Cửu Trọng mở mắt, lướt qua Diệp Trường Sinh ở cửa, đột nhiên híp con ngươi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ sau khi ngọn lửa bùng lên, những thứ bẩn thỉu trong phòng khách lại dần dần khôi phục thanh tịnh.

Hắn chậm rãi đi đến trước cửa, hơi giơ tay hủy bỏ kết giới.

Điểm chống đỡ đột nhiên biến mất làm Diệp Trường Sinh nguyên bản dựa trên kết giới lập tức ngã lên đùi Hạ Cửu Trọng ở phía sau. Hạ Cửu Trọng nhẫn nại bản năng muốn đá người ra, hơi hơi cau mày nhìn Diệp Trường Sinh đang dựa vào trên đùi mình ngủ ngon lành.

Tuy rằng đã qua hai mươi tuổi, nhưng mà Diệp Trường Sinh lại có một khuôn mặt non nớt giống thiếu niên. Ngũ quan của cậu rõ ràng tinh xảo mà không có tính công kích, hợp với khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay, nhìn vào tuy không quá kinh diễm, nhưng lại khiến người ta khi đối diện với cậu khó có thể sinh ra tâm phòng bị.

Tầm mắt Hạ Cửu Trọng hơi nghiêng, chuyển qua khóe mắt cậu.

Tuy rằng đã trải qua cả đêm, nhưng vết thương bị móng tay nữ quỷ gây ra vẫn chưa kết vảy. Trên làn da trắng gần như phát sáng của Diệp Trường Sinh, vết đỏ dài chứng 3cm như vậy đột nhiên trông hơi chướng mắt.

Như bị ba xui quỷ khiến, trước khi Hạ Cửu Trọng biết mình đang làm gì, hắn theo bản năng duỗi tay sờ lên vết thương nơi khóe mắt Diệp Trường Sinh —— chờ đến khi hắn phản ứng lại, vết thương kia đã hoàn toàn khép lại dưới tay hăn.

Hạ Cửu Trọng cúi đầu nhìn tay của chính mình, con ngươi màu đỏ tươi hiện lên một tia hoang mang. Đây cũng là ảnh hưởng của khế ước sao?

Tự hỏi trong chốc lát, rốt cuộc không đưa ra được kết luận gì, lại nhìn Diệp Trường Sinh đang ngủ ngon lành, Ma Tôn tâm tình vi diệu, rốt cuộc khó có được một lần trong đời tốt bụng, hơi cúi người, xách cậu ném lên giường.

Đêm nay Diệp Trường Sinh ngủ ngon cực kỳ, cơ hồ một đêm không mộng, trực tiếp ngủ thẳng tới 10 giờ rưỡi sáng hôm sau.

Xoa xoa hai mắt hơi sưng do ngủ nhiều, với tay lấy cái điều khiển điều hòa ở đầu giường “Tít” một tiếng tắt đi, ngồi dậy nhìn một vòng. Trong tầm mắt không thấy Hạ Cửu Trọng đau, cậu nhảy xuống giường đi dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp hướng ra ngoài phòng khách.

Trong phòng khách, nam nhân mặc đồ đen đang ngồi trước cửa sổ hơi híp mắt nhìn ra ngoài. Ánh mặt trời chói mắt thẳng tắp chiếu trên người hắn, làm cả khuôn mặt của hắn phát sáng đến mức rối tinh rối mù.

Diệp Trường Sinh đi xuyên qua phòng khách đến bồn rửa mặt, vừa nhấc mắt, nhìn thấy khóe mắt hoàn hảo của mình, động tác đánh răng hơi dừng lại, đáy mắt xẹt qua ý cười hiểu rõ.

Rửa mặt xong đi ra liếc mắt nhìn Hạ Cửu Trọng một cái, nhìn hắn bị ánh mặt trời giữa trưa tháng tám bao vây mà còn thoải mái thanh tân như cũ, sạch sẽ đến mức một giọt mồ hôi đều không có, cậu hâm mộ nói: “Anh không sợ nóng à?”

Hạ Cửu Trọng liếc nhìn cậu, cười như không cười: “Sau khi tu ma ngươi cũng có thể như vậy.”

Diệp Trường Sinh đi đến sofa ngồi xuống, xem menu cơm hộp, trên mặt cười tủm tỉm nói: “Tôi cảm thấy tôi thích hợp tu tiên hơn.”