*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.26/03/2023
Edit: Nhật Nhật
Chương này đăng vội chưa kịp check lỗi type. Cả nhà đọc tạm ha.
....
Chương 6Tối hôm trước Nguyễn Tụng bị Trần Nghiêm bắt chong đèn tâm sự đêm khuya, hai người ăn xong hộp cơm Nhật thì rửa mặt qua loa, bàn ăn cũng không thèm dọn đã lăn ra ngủ.
Kết quả là sáng hôm sau, lúc Nguyễn Tụng nhận được điện thoại của bệnh viện thì cả người đều mơ mơ màng màng, mí mắt cũng không mở ra được.
Cũng may giọng ý tá ở quầy lễ tân bệnh viện không giống bán hàng đa cấp: "Xin hỏi có phải anh Nguyễn không? Tôi gọi từ bệnh viện số 1 thành phố A, có người tới thăm mẹ của anh."
Nguyễn Tụng suýt chút nữa nói ra tên của Nhậm Khâm Minh, bèn chui vào chăn hắng giọng: "... Là nam à?"
Y tác phủ nhận: "Là một người phụ nữ họ Từ, nói là đồng nghiệp ở chỗ làm của anh, cô ấy đã cùng dì nói chuyện được một lúc rồi, vừa rồi cô ấy bảo chúng tôi gọi điện nói với anh một tiếng là có chuyện muốn trao đổi nhưng không liên lạc được với anh."
Nguyễn Tụng khó hiểu "Nheo" mắt, sau đó đột nhiên hỏi: "Cô xem thử giúp tôi xem đối phương đến thăm có xách theo quà cáp nào quý giá không?"
Y tá: "?"
...
Nguyễn Tụng vốn rất gấp, nhưng sau khi nghe được mấy chữ "Rất quý giá" mà y tá sau khi xem xong trả lời lại thì lại bắt đầu thong thả.
Không cần biết là ai, nếu mang quà tới cửa thì nhất định là có việc cần nhờ anh.
Hơn nữa việc này không không dễ làm.
Nguyễn Tụng có ý để đối phương chờ thêm một chốc nữa, bèn dặn y tá nói cho người nọ biết anh bây giờ đang bận chút việc, phải muộn chút mới tới được.
Sau đó bật dậy khỏi giường, chọn quần áo, thậm chí còn thong thả đi gội cái đầu, tắm qua cái người, mọi việc tuần tự đâu vào đấy, tiện thể gọi luôn bạn béo cùng nhà dậy.
Trần Nghiêm vẫn đang ngái ngủ đứng dựa vào khung cửa nhà vệ sinh: "Phụ nữ họ Từ, còn mang quà tặng quý giá đến thăm mẹ cậu, vậy chỉ có thể là người đại diện của Nhậm Khâm Minh thôi, đây là muốn nhờ vả cậu chuyện gì à?"
Nguyễn Tụng một tay chống eo một tay đánh răng: "Giờ là sao đây? Ấn tượng của cậu với cô ấy thế nào?"
Trần Nghiêm tối qua ăn cơm Nhật no nê, bây giờ vẫn còn ợ lên được một cái: "Là một người phụ nữ mạnh mẽ, hôm qua tôi thấy cô ấy nói chuyện, Nhậm Khâm Minh không thèm đáp lại một câu nào mà cô ấy cũng không tức giận. Ngày trước tôi còn từng hóng drama của cô ấy nữa, mấy đại hoa đang 'Hot' sinh năm 80s bây giờ cũng đều là được cô ấy phát hiện, nâng đỡ đó."
Nguyễn Tụng cân nhắc lợi hại một hồi: "Vậy sao cô ấy không tiếp tục dẫn mấy đại hoa kia mà lại đổi sang chỗ tên khó chơi Nhậm Khâm Minh."
Chuyện Nhậm Khâm Minh liên tục thay đổi người đại diện không phải bí mật gì trong giới.
Trần Nghiêm hỏi đè thấp giọng, nói: "Thôi cậu đừng nói nữa, tôi đúng là đã từng nhờ người nghe ngóng hộ, phiên bản mà bạn tôi nói chính là Từ Lan làm việc liều mạng quá, thủ đoạn mời chào tài nguyên cho nghệ sĩ của mình lại cao, cản đường người khác cho nên mấy người đại diện lâu năm khác bắt tay hợp tác với nhau, khiến cô ấy bị phong sát một khoảng thời gian, buộc cô ấy phải từ chức."
Nguyễn Tụng miệng ngậm đầy bọt: "Nếu chuyện đó là thật, vậy sao bây giờ cô ấy lại xuất hiện trở lại?"
"Chắc tài khoản tiết kiệm báo động đỏ rồi, một thân một mình nuôi con chăm lo cho già đình cũng không dễ dàng, tiền lương và phần trăm hoa hồng làm đại diện cho Nhậm Khâm Minh lại gấp ba người khác, không được cũng phải cố thôi."
Trần Nghiêm đối với tin tức vỉa hè mình nghe được đều là có gì nói đấy, y lắc đầu thở dài nói: "Mấy người năm đó ép cô ấy từ chức hình như là nhắm đúng là lúc cô ấy đang mang thai, giờ tính ra đứa nhỏ đã năm tuổi, sắp lên tiểu học rồi, đây cũng là khoảng thời gian tốn kém tiền của nhất còn gì."
"À đúng rồi, tôi nghe nói trong lúc cô ấy đang mang thai, chồng cô ấy còn bắt cá nhiều tay với một nghệ sĩ từng được cô ấy dẫn dắt, thực sự rất thảm."
Nguyễn Tụng nghe xong câu này, răng cũng không đánh nổi nữa: "Sao cậu lại khiến tôi tự nhiên thấy cắn rứt lương tấm thế, thực sự không nỡ là khó cô ấy..."
Trần Nghiêm bùi ngùi vỗ vỗ vai anh: "Đều là phận người làm thuê, có thể giúp đỡ tạo thuận lợi cho nhau thì cứ làm đi."
Sau đó Nguyễn Tụng không rề rà nữa, nhổ bọt trong miệng ra, soi gương sấy khô tóc thì chuẩn bị ra ngoài.
Vẫn là Trần Nghiêm tranh thủ trước khi anh đi nhét cho cái bánh mì: "Tuy tối qua ăn rất no, nhưng sáng sớm vẫn nên bỏ bụng một tí."
Nguyễn Tụng: "Biết rồi, tôi đi đây."
Trần Nghiêm đứng ở cửa nhìn anh bước vào thang máy, một bộ anh em tốt hết lòng vì bạn bè, nhưng thực ra chờ cửa thang máy đóng lại một cái, y đã lập tức soạn một tin Wechat.
[Béo nặng ngàn cân, da mặt nặng 800: Chị, xong rồi! Tụng vừa đi rồi.]
Đầu kia nhắn lại.
[Từ Lan: Ok, sau này muốn hóng chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm chị.]
Về chuyện xưa hồi nãy cũng không phải Trần Nghiêm vì lừa Nguyễn Tụng mà chém bừa.
Tất cả đều là sự thực, chỉ là người bạn kể tin tức này cho y không phải là ai khác mà chính là bản thân người trong cuộc, Từ Lan.
Ai bảo Tụng nhà y thoạt nhìn thì cứng rắn, nhưng thực ra lại dễ mềm lòng hơn bất cứ người nào.
...
Nguyễn Tụng đã lâu không vận động, chạy một đường từ ga tàu điện ngầm đến cổng bệnh viện thì không khỏi bị hụt hơi.
Nhưng sau khi đi vào thang máy lến trên tầng, thì tất cả vội vàng của anh đã không thấy đâu nữa.
Nguyễn Tụng đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, vuốt lại góc áo, không hề hay biết bản thân mình đã sớm bị anh em tốt bán sạch, giả giờ thong thả đẩy cửa đi vào: "Ngại quá, vừa rồi tôi cùng người khác bàn chuyện, chỗ đó cách đây hơi xa nên đến chậm."
Từ Lan lúc đó đang ngồi cạnh giường mẹ Nguyễn gọt lê.
Thanh niên từ ngoài cửa đi vào có khuôn mặt đẹp hơn cả trong dự liệu của cô, không có vẻ gì là bị cuộc sống vùi dập, cũng không cố sức chỉnh trang cho bản thân quá nhiều, so với trong ảnh còn đẹp hơn.
Cô cuối cùng có chút hiểu rõ, tại sao Vương Đoan lại hoàn toàn tin tưởng, không có chút nghi ngờ gì với sự chung thủy của Nhậm Khâm Minh.
Nếu đây là ở một chỗ nào đó khác, dùng một cách khác gặp được Nguyễn Tụng, vậy Từ Lan nhất định sẽ không nói hai lời, dùng hết sức lực toàn thân cũng phải thuyết phục được Nguyễn Tụng ký hợp đồng nghệ sĩ với mình, sau đó cô sẽ dùng tài nguyên tốt nhất có được để cho anh ra mắt.
Nhưng mà tình huống bây giờ không cho phép điều đó xảy ra.
Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua khung cửa chiếu vào, mẹ Nguyễn đang nằm trên gường chợp mắt.
"Tôi nói chuyện với dì một lát, bà ấy mệt mỏi nên ngủ thϊếp đi, trước đó còn hỏi tôi rất nhiều chuyện về công việc của cậu, vì cậu chưa bao giờ chủ động kể cho bà nghe." Từ Lan gọt xong quả lê rồi bỏ nó vào đĩa đựng trái cây.
Nguyễn Tụng tới gần có thể nhìn thấy ở tủ đầu giường bên cạnh là đông trùng hạ thảo và tổ yến có giá trị không nhỏ, anh nhỏ giọng nói: "Cô muốn tìm tôi thì hoàn toàn có thể gọi điện thoại." Nhậm Khâm Minh không phải không có số của anh.
"Vậy có lẽ cậu vừa nghe thấy là ai gọi tới đã cúp máy rồi." Từ Lan tiện tay giúp mẹ Nguyễn dém lại góc chăn, chủ động đứng lên nói, "Ra ngoài nói chuyện đi."
...
Bên ngoài khoa điều trị nội trú của bệnh viện có một vườn hoa nhỏ, y tá cùng người nhà bệnh nhân sẽ thường xuyên dẫn người bệnh tới đây đi dạo hóng gió.
Nguyễn Tụng và Từ Lan ngồi trong tiệm cà phê bên đường, đối viện với vườn hoa, cả hai đều gọi Americano[1] lạnh.
Từ Lan không ngần ngại khen ngợi: "Trước khi tới tôi còn tưởng mình cùng lắm chỉ gặp được một anh đẹp trai tính theo mặt bằng chung thôi, không ngờ người thật lại đẹp đến vậy."
"Đi thẳng vào vấn đề đi, tôi không phải lần đầu tiên bị người đại diện của hắn tìm gặp." Nguyễn Tụng giơ tay khuấy ly cà phê, làm đá bên trong va vào thành ly kêu leng keng, trực tiếp nhảy qua bước đàm phán, đi thẳng đến kết luận.
"Tôi sẽ không quay lại với Nhậm Khâm Minh, cũng không chủ động nói với người khác, người còn lại trong ảnh là tôi, sẽ không công khai phát biểu bất cứ điều gì bất lợi với Nhậm Khâm Minh, cũng không nói chuyện bọn tôi cùng yêu đương ra ngoài, tôi còn cần bổ sung thêm gì không? Nếu cô không tin thì tôi cũng có thể ký hợp đồng thỏa thuận với mấy người."
Nguyễn Tụng cũng giống y như Nhậm Khâm Minh, đều nghĩ người đại diện muốn cầm gậy chia rẽ uyên ương.
Kết quả Từ Lan hiền lành nói: "Tôi nghĩ có lẽ cậu hiểu nhầm ý định của tôi khi đến đây rồi. Lấy thái độ của cậu với Nhậm Khâm Minh, nếu muốn hai người không quay lại với nhau, đến tìm cậu hoàn toàn là làm chuyện dư thừa."
Nguyễn Tụng nghĩ thầm, đây chẳng phải vì mấy người đều cảm thấy Nhậm Khâm Minh đã có tất cả trong tay, ai ai cũng muốn hại hắn sao: "Không vì chuyện này thì còn có thể là chuyện gì, cũng không thể là giúp đỡ khuyên bảo để bọn tôi quay lại với nhau."
Nguyễn Tụng chỉ thuận miệng nói vậy xem như chuyện cười, nào ngờ Từ Lại thế mà lại đáp lại thật: "Đúng là muốn hai người quay lại thật, công ty tôi hi vọng vậy và Nhậm Khâm Minh cùng tham gia một show truyền hình giải trí về chủ đề tình yêu."
Nguyễn Tụng: "?"
Anh không thể tin vào hai tai mình, nói giống Nhậm Khâm Minh tối qua y đúc: "... Ý của cô là, bức ảnh kia mấy người không chỉ không giải thích, mà còn chuẩn bị trực tiếp công khai?"
Rốt cuộc là mấy người phát điên, hay tôi phát rồ rồi?
Từ Lan lập tức nở một nụ cười thấu hiểu: "Chẳng trách nhậm Khâm Minh lại mâu thuẫn như vậy, xem ra trước khi tôi tới, những người đại diện khác quả thực can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của cậu ấy."
Nguyễn Tụng quả thực khó mà tin nổi: "Sếp tổng Trung Thụy bây giờ không phải họ Vương nữa mà chuyển sang họ Nhậm của Nhậm Khâm Minh rồi à?" Yêu cầu thái quá như vậy mà cũng có thể đồng ý.
Từ Lan trực tiếp lấy ra một xấp tài liệu PPT in màu, giới thiệu về hạng mục, thẳng thắn nói: "Cậu xem thông tin về chương trình giải trí này trước một chút đã. Người tham gia được ấn định ngay từ đầu, dù sao cũng tốt hơn là có người luôn muốn bám đùi leo lên, công ty cũng muốn lên kế hoạch cho Nhậm Khâm Minh thay đổi hình tượng."
Nói như vậy, Nguyễn Tụng còn có thể hiểu được một chút.
Trước đây, khi họ vẫn còn yêu đường, người muốn dính lấy Nhậm Khâm Minh để PR luôn không phải số ít, thậm chí có mấy lần, có người gửi tin nhắn tán tỉnh, lấy lòng đối phương còn bị anh bắt gặp.
Mà tài liệu đặt trước mặt Nguyễn Tụng, hàng đầu tiên in đậm viết hoa chính là tên chương trình kia – "19 ngày bên nhau".
Tên sao ý vậy, chính là mời mấy đôi nam nữ làm khách mời, cùng nhau đi du lịch, hoàn thành các nhiệm vụ được giao và tham gia các hoạt động tập thể trong vòng 19 ngày, dự kiến sẽ là một show thực tế phát sóng trực tiếp.
Khách mời có thể là cặp đôi thực sự, có thể chỉ tạm thời đi cùng nhau, cũng có thể là vợ chồng đã kết hôn.
Mỗi mùa, ekip chương trình đều gây được tiếng vang lớn nhờ khách mời nổi tiếng, thêm việc hình thức phát sóng trực tiếp không thể cắt nối biên tập, thể hiện đúng tính cách của khách mời, nên trước mỗi lần phát sóng đều có thể nhận được rất nhiều sự quan tâm của công chúng.
Nguyễn Tụng tuy không theo dõi từ đầu đến cuối, nhưng chương trình hot như vậy, muốn không biết là rất khó, huống hồ đây cũng không phải một chương trình nhỏ tùy tiện làm là có thể thuận lợi.
Nguyễn Tụng trước sau giữ vững thái độ không lãng phí thời gian của người khác, công tư rõ ràng: "Vậy tôi nói thẳng, chương trình này mấy người muốn tôi đi làm biên kịch thì còn có khả năng, nhưng muốn tôi làm khách mời thì xin miễn. Không cần biết mấy người muốn Nhậm Khâm Minh thay đổi hình tượng kiểu gì, đó đều là chuyện trong công ty của mấy người, tôi không có nghĩa vụ phải phối hợp cùng."
Từ Lan dường như vẫn muốn bàn thêm: "Thật sự không có chút cơ hội nào sao? Cậu chỉ cần phối hợp tham gia chương trình trong 19 ngày mà thôi, chương trình kết thúc, hai người tan hay hợp chúng tôi sẽ không có bất cứ một sự can thiệp nào."
Nguyễn Tụng trong nháy mắt bị chọc người, anh ngả người dựa vào ghế: "Dựa vào đâu mà tôi phải cho mấy người cơ hội? Dù sao cũng đều là diễn, mấy người tùy tiện tìm một em gái nào trong công ty xinh xắn chút tham gia cùng hắn không phải là được rồi à, cả đôi cùng hot, muốn chỉ đạo gì cũng đơn giản hơn tôi."
Từ Lan: "Cậu cảm thấy Nhậm Khâm Minh có thể diễn với người khác được không?"
Nguyễn Tụng bắt đầu mất kiên nhẫn, nói một cách thẳng thừng là mình không thèm: "Vậy để Nhậm Khâm Minh nhường danh hiệu ảnh đế cho người khác đi."
Chia tay từ đời tám hoánh nào rồi, bình thường tin nhắn của Nhậm Khâm Minh anh cũng không thèm trả lời, lại còn muốn anh cùng hắn tham gia show hẹn hò khoe ân ái sao? Có điên mới đi.
Nhưng Từ Lan chỉ bình tĩnh nhìn anh mấy giây, lấy điện thoại ra ấn mấy cái sau đó cho anh xem màn hình của mình: "Thật sự không suy nghĩ thêm sao?"
Nguyễn Tụng thực ra có hơi cận thị nhẹ, bình thường lúc làm việc, đánh chữ đều phải mang kính.
Anh khoanh tay trước ngực, ung dung nghiêng người về phía trước mới nhìn rõ, trên màn hình điện thoại là app máy tính.
Mà ở ô giá trị được nhập, số đầu tiên là "2", tiếp sau đó là một chuỗi số "0".
Nguyễn Tụng hơi hơi híp mắt, đếm đi đếm lại, hàng chục hàng trăm, hàng nghìn, trăm nghìn, phát hiện thế mà đúng là 2 triệu thật, anh không thể tin nổi: "Ekip chương trình này điên rồi hả, cát xê đóng vai trả cao vậy???"
Lấy báo giá bây giờ của anh với kịch bản phim truyền hình, hai triệu tương đương với việc viết một bộ phim dài gần trăm tập.
Mà độ dài của phim truyền hình bây giờ không cho phép vượt quá bốn mươi tập, cho dù anh nhận liên tiếp hai hạng mục, không ngừng lại để thở giây phút nào, không bị bí ý tưởng thì cũng phải viết tầm một trăm ngày mới xong.
Trong đó còn không bao gồm đủ các loại thêm cảnh, sửa lời thoại, tính kỹ ra, một năm có thể viết xong hết một trăm tập phim này đã là ông bà tổ tiên phù hộ.
Từ Lan tự tin lấy hợp đồng và bút ký trong túi ra: "Đó là cậu chưa nhìn thấy cát xê đóng phim của Nhậm Khâm Minh thôi. Nếu giờ cậu thay đổi ý định, tôi có thể giúp cậu đàm phán với nhà sản xuất chương trình, cát xê năm triệu cũng không thành vấn đề."
Nguyễn Tụng không có tiền đồ mà hỏi lại lần nữa: "... Bao nhiêu cơ?"
Từ Lan giữ nguyên nụ cười trên môi, nhắc lại con số cao chót vót kia: "Năm triệu. Chỉ cần quay chương trình giải trí trong vòng 19 ngày, năm triệu kia chính là của cậu. Hơn nữa chỉ là của một mình cậu, không cần chia phần trăm hoa hồng với công ty, đến lúc đó chỉ cần nộp thuế nữa là xong. Bây giờ ký hợp đồng, cậu có thể nhận ngay 30% cát xê là tiền cọc, bệnh của mẹ cậu..."
Nguyễn Tụng: "Chốt."
"Hả?" Tốc độ lật mặt này, ngay cả Từ Lan cũng phải giật mình.
Nguyễn Tụng như đương nhiên, thẳng thắn ký tên lên hợp đồng, cúi đầu tự giễu chính mình: "Nam tử hán đại trượng phu, ca được dãn được, tôi không có bản lĩnh kiếm được nhiều tiền như vậy đóng tiền phẫu thuật, cùng không thể bỏ mặt mũi mà đi bán mình, 19 ngày không đau không ngứa này đúng là một cơ hội tốt."
Ít nhất so với cái viễn cảnh phải tìm Nhậm Khâm Minh vay tiền mà anh dự đoán sau khi đánh Lưu Đức Chung tối qua xong, thì vẫn tốt hơn nhiều.
Từ Lan cầm bản hợp đồng đã ký, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút khó chịu: "Cậu... Không xem điều khoản cụ thể trong hợp đồng là gì sao?"
Nguyễn Tụng cầm ly cà phê lên, xua tay: "Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Nếu tôi đã ký, vậy tôi tin cô sẽ không bẫy tôi."
Từ Lan ngây ra, ngàn câu vạn chữ hóa thành một lời: "Được, tôi sẽ báo bên chương trình để hôm nay họ chuyển khoản cho cậu."
...
Một đầu khác, Nhậm Khâm Minh hôm nay có lịch trình cả ngày.
Nhưng từ sáng sớm, lúc biết Từ Lan muốn đi thuyết phục Nguyễn Tụng phối hợp đóng kịch với hắn, hắn vẫn luôn mất tập trung.
Trên đường đi đến chỗ chụp quảng cáo, hắn chỉ ngồi trên xe ngơ ra.
Tiểu Lư nhắc đi nhắc lại mãi là lát nữa sẽ bị papazari với phòng viên bao vây, rốt cuộc Nhậm Khâm Minh cũng chịu điều chỉnh tốt trạng thái trước khi xuống xe.
Đến nơi, lấy xe bảo mẫu làm tâm, ba vòng trong ba vòng ngoài đều là phóng viên với nhà báo.
Có chuyện đánh người báo cảnh sát hôm trước, sự nhiệt tình của mọi người với tin tức của hắn ngày càng tăng cao, ánh đèn flash chớp lên liên tục.
Nhưng ngay khi Nhậm Khâm Minh mở cửa xe, vừa bước một chân xuống, Từ Lan gửi qua cho hắn một bức ảnh ⸺⸺ Chữ ký của Nguyễn Tụng trên bản hợp đồng chương trình.
Đáng lý, thời điểm như thế này, đang phải đứng trước vô số ống kính, Nhậm Khâm Minh tuyệt đối sẽ không thể hiện ra một chút khác biệt nào.
Nhưng hắn thật sự... Thật sự thật sự không nhịn được, nhìn tên Nguyễn Tụng mà mỉm cười.
Nụ cười này của Nhậm Khâm Minh khiến hiện trường giống như ấn vào nút tạm dừng, tất cả thanh âm ầm ĩ đều biến mất, mọi người đã không còn nhớ rõ, lần trước mình thấy hắn cười là từ bao giờ...
Hơn nữa đây không phải là một nụ cười bình thường.
Mà là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, che miệng lại, vẫn sẽ thấy trong mắt là ý cười rạng rỡ, trước nay chưa từng có.
"Xin hỏi thầy Nhậm gặp được chuyện vui gì sao?" Có phòng viên bạo gan hỏi.
Phóng viên ở đây bị lạnh nhạt đã quen, không một ai ôm kỳ vọng Nhậm Khâm Minh sẽ cho mình câu trả lời.
Kết quả lần này thật đúng là có chuyện vui lớn, thái độ của Diêm vương mặt lạnh thế mà khác xa ngày thường, hào phòng chia sẻ: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là vừa mới thuyết phục được người yêu của tôi cùng tham gia chương trình hẹn hò, '19 ngày bên nhau'."
Cánh phóng viên:"?????"
Hotsearch không phụ sự mong đợi của mọi người, lập tức nổ tung.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng: Chia tay từ tám đời rồi, có điên mới đi.
Tụng: Tôi điên, tôi đi T.T
- --
[1] Americano là một loại cà phê espresso và có tên gọi khác là cà phê American, đây là loại cà phê truyền thống của người Mỹ với vị đắng nhẹ hơn bằng cách pha loãng cà phê espresso với nước sôi theo một tỷ lệ nhất định.
Tuy được biến tấu từ gốc cà phê espresso (bắt nguồn từ nước Ý) nhưng Americano lại có nguồn gốc từ thói quen dùng cà phê của người Mỹ. Nói một cách khác, tên gọi Americano xuất phát từ thói quen uống cà phê của người lính Mỹ ở châu Âu vào Thế chiến thứ 2.
Những người lính thường sử dụng cà phê sau các giờ tập luyện mệt mỏi. Tuy nhiên, vị đắng của cà phê espresso lại không hợp khẩu vị của họ, thậm chí loại cà phê này trở thành nguyên nhân khiến cho nhiều người bị say, mất tập trung hoặc bị chóng mặt.
Chính vì thế, họ đã pha loãng espresso với nước sôi để giảm bớt vị đắng cũng như một số tác dụng phụ của cà phê sau khi họ uống, cách làm này phù hợp với nhiều người lính Mỹ lúc bấy giờ. Dần dần, cà phê Americano trở thành thức uống truyền thống của người Mỹ.