Thôi Trạch Tây cảm thấy như mình vừa tung một cú đấm toàn lực vào không trung, loại cảm giác này thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Từ Viện lười để ý đến cuộc cãi vã của hai người đàn ông, không muốn nghe thêm mấy ngôn từ đen tối của bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật thế này, trực tiếp bỏ đi trước.
Đến gần vỉ nướng, cô nhìn thấy nam thần đang lấy mấy miếng thịt nướng xong bỏ vào đĩa nên muốn đi qua giúp đỡ, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Thẩm Khác nhẹ nhàng từ chối, khách sáo bảo cô ngồi xuống bàn trước, khóe mắt như thể vô tình lướt qua bộ ngực trắng như tuyết của cô.
Không hiểu sao, anh ấy càng lịch sự bao nhiêu thì Từ Viện lại cảm thấy thái độ của Thẩm Khác đối với cô có chút xa lánh, thậm chí là phớt lờ, mặc dù anh ấy không biểu hiện ra ngoài một cách rõ ràng. Nhưng rất nhanh cô đã từ bỏ suy nghĩ này, thật ra Thẩm Khác đối với tất cả mọi người đều khách sáo như vậy, ngay cả với Chu Nhụy đã quan hệ qua cũng là một kiểu thái độ xa cách.
Nhưng vì điều này, rất khó để mọi người nhìn thấu được suy nghĩ thực sự của anh ấy.
Chị đại Hà Lôi lấy anh ấy làm mục tiêu cũng tốn rất nhiều công sức, ngồi bên cạnh anh ấy, thỉnh thoảng vô tình đυ.ng chạm thân thể một chút. Nhìn thấy Thẩm Khác không né tránh, chị ta càng thêm tự tin, vén mái tóc xoăn dài mê người qua một bên, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào Thẩm Khác, bày ra tư thế tràn đầy quyến rũ.
"Anh Thẩm, em là một fan hâm mộ của anh đấy, bộ phim nào anh diễn em đều xem hết cả, thật sự rất hay.” Chị ta cười tủm tỉm, tìm chủ đề để nói chuyện.
Thẩm Khác cười cười, nói cảm ơn.
Những khách mời nữ khác cũng bày tỏ sự yêu thích đối với người đã được công chúng công nhận này, đôi mắt của Từ Viện cũng trở nên sáng ngời, khi anh ấy ngẩng đầu nhìn lướt qua, cô gật đầu chào, trong tay cầm một chiếc ly thủy tinh, ngón tay mảnh khảnh không ngừng vuốt ve thành ly, có chút lo lắng…
"Tôi cũng là một fan hâm mộ của thầy Thẩm."
Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Khác, ánh mắt của cô đều sáng lên, chỉ cần chú ý một chút sẽ biết cảm xúc của cô đối với anh ấy vô cùng khác thường.
Thẩm Khác tự nhiên cũng có thể nhìn ra được, tâm trạng của anh ấy cũng thay đổi một cách kỳ lạ, hầu như không ai đoán ra được, cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Tôi biết."
Từ Viện ngẩn người, ánh mắt của những người khác đều mang theo ý vị sâu xa.
"Không phải trước đây cô đã nói với tôi sao? Lúc ở phim trường.” Giọng điệu của Thẩm Khác rất nhẹ, khiến người ta không thể nhận ra cảm xúc gì sau câu nói của anh ấy.
Hóa ra, anh ấy đều nhớ.
Từ Viện cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, sức nóng truyền từ l*иg ngực truyền đến mặt, có chút rạo rực mà cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Thẩm Khác ở phim trường, khi đó cô vẫn còn là sinh viên Học viện Điện ảnh, tham gia một vai diễn phụ trong phim cổ trang, là một kỹ nữ có cảnh thân mật nhỏ với Thẩm Khác thủ vai nam chính, phải câu dẫn quyến rũ anh ấy.
Lúc đó, cô còn chưa có kinh nghiệm gì, được chọn hoàn toàn là vì gương mặt và hình thể, chỉ diễn có năm phút mà cô không làm được, bị đạo diễn mắng cho một trận tơi đầu. Sau đó vẫn là Thẩm Khác ôn nhu dịu dàng an ủi, từng bước hướng dẫn cô hoàn thành cảnh quay.