Sau khi nghĩ về điều đó, Yến Hoành lấy từ trong túi ra một viên kẹo ngậm, đưa nó cho Hứa Mạt Mạt.
Hứa Mạt Mạt hơi ngạc nhiên khi thấy cử chỉ thân thiện ưu ái của đối phương, cô cũng không giả vờ dè dặt mà bình tĩnh nhận lấy, sau đó nói lời cảm ơn đối phương.
Từ việc cho kẹo, tuy hai người vẫn chưa giao tiếp với nhau nhưng sẽ không còn cảm thấy ngại ngùng nữa, một lúc sau có nhân viên mời hai người vào.
Vừa bước vào đã thấy Phó Tự Phàm và hai người khác đang ngồi sau một chiếc bàn dài, Hứa Mạt Mạt không biết hai người kia, nhưng thấy Yến Hoành bước lên trước chào hỏi, Hứa Mạt Mạt cũng học hỏi theo Yến Hoành tiến lên chào hỏi.
Ngoài Phó Tự Phàm, hai người có mặt đều là đạo diễn và giám chế của bộ phim, đạo diễn của bộ phim này là đạo diễn Hồng Minh, cũng là đạo diễn hạng nhất ở Trung Quốc, những diễn viên chính có thể hợp tác với ông đều là những người nổi tiếng hạng nhất.
Đạo diễn Hồng Minh trông khoảng ngoài bốn mươi, là một người đàn ông trung niên trông có hơi hung dữ, trong khi giám chế Lý lại trông khá hòa nhã thân thiện.
Trong hai người, giám chế Lý là người phụ trách đàm phán, ông ấy nói với Hứa Mạt Mạt và Yến Hoành: “Buổi thử vai lần này của chúng ta chủ yếu là để xem giữa hai người có bầu không khí như các cặp vợ chồng hay không, tôi sẽ để cho hai người tự thảo luận và quyết định nên thể hiện như thế nào.”
Yến Hoành nghe xong liền cúi đầu hỏi Hứa Mạt Mạt: “Tôi có thể hôn cô được không?”
Hứa Mạt Mạt gật đầu nhìn anh ấy, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Nếu không, hay là chúng ta đóng vai một đôi tình nhân hẹn hò trong rừng cây đi.”
Yến Hoành nói cho ba người kia bọn họ không có ý kiến
gì, thế là trực tiếp bắt đầu thử vai.
Yến Hoành nắm tay Hứa Mạt Mạt chạy một hồi, áp cơ thể Hứa Mạt Mạt vào tường bên cạnh để đạo diễn và những người khác có thể quan sát, Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Yến Hoành, Yến Hoành bị tia sáng xẹt qua trong mắt cô gái làm cho bản thân có hơi thất thần, nhưng rất nhanh anh ấy liền khôi phục lại, đầu tiên là sờ lêи đỉиɦ đầu đối phương, sau đó dùng hai tay ôm lấy má Hứa Mạt Mạt, hôn lên môi cô một cách cưng chiều.
Vì đây là nụ hôn giữa hai người học sinh nên họ hành động kiềm chế hơn, chỉ hôn một nụ hôn hời hợt, sau đó một trong hai người cúi đầu, người còn lại quay đi, đồng thời sắc hồng cũng từ tựa hiện lên má hai người.
Đạo diễn Hồng và hai người kia đều cảm thấy màn trình diễn của họ khá tốt, có xen lẫn sự ngọt ngào của một cặp vợ chồng trẻ cùng nét trẻ trung của cặp đôi tuổi đôi mươi, ông lên tiếng nói: “Khá tốt.”
Khi giám chế Lý nghe câu nhận xét của đạo diễn Hồng, ông ấy cũng gật đầu mỉm cười, sau đó xác nhận với Hứa Mạt Mạt: “Cô biết vai diễn mà cô muốn đóng có rất nhiều cảnh khiêu da^ʍ phải không?”
Hứa Mạt Mạt gật đầu ngay lập tức.
Nhưng giám chế Lý vẫn muốn xác nhận lại: “Cũng có những cảnh cưỡиɠ ɧϊếp và cưỡиɠ ɧϊếp tập thể, những cảnh này còn mệt hơn cả những cảnh sắc dục bình thường.”
Hứa Mạt Mạt bình tĩnh trả lời: “Tôi có thể chấp nhận, tôi sẽ nỗ lực hợp tác với đoàn làm phim hết sức mình.”
Đối với biểu hiện của Hứa Mạt Mạt, giám chế Lý cảm thấy rất hài lòng, sau đó quay đầu thì thầm vài câu với đạo diễn Hồng và Phó Tự Phàm, rồi mỉm cười nói với Hứa Mạt Mạt: “Cô Hứa, nếu không có gì ngoài ý muốn thì vai diễn này sẽ là của cô, ngày mai cô có thể đến ký hợp đồng không?”
Hứa Mạt Mạt cố kìm nén sự kích động trong lòng, lập tức lên tiếng đồng ý, sau khi đôi bên hàn huyên thêm vài câu, Hứa Mạt Mạt rời khỏi phòng thử vai.
Cửa vừa đóng lại, Hứa Mạt Mạt đã không nhịn được nữa, vui vẻ nhảy cẫng lên vài cái, nhưng cô vẫn nhớ rõ trong phòng còn có người, nhảy xong chỉ biết chống nạnh cười thầm, cười xong vừa định đi về, liền nhìn thấy Yến Hoành đứng sau cánh cửa khép hờ, dùng ánh mắt khó tả nhìn mình.
Hứa Mạt Mạt xấu hổ một lúc rồi chuồn thẳng mà không lên tiếng chào đối phương, cô đoán đối phương sắp ra ngoài, nhìn thấy mình làm ra hành động điên cuồng ở ngoài cửa, trong lòng thầm nghĩ đúng là mất mặt chết đi được, nhưng niềm vui thử vai thành công đã khiến cô quên mất sự xấu hổ vừa rồi.