- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Tham Gia Chương Trình Tạp Kỹ
- Chương 5
Sau Khi Tham Gia Chương Trình Tạp Kỹ
Chương 5
14
Ngày thứ hai, khi tỉnh dậy, Bách Vân cũng chưa xuất hiện.
Bạn nhỏ Bách Mục Trần thất vọng dụi dụi đôi mắt, đây là lần đầu tiên Bách Vân không thực hiện được những gì đã hứa với bạn nhỏ Bách Mục Trần, việc này cũng làm tôi nảy sinh sự tò mò —— chẳng lẽ lần hợp tác này có quy mô lớn đến mức chưa từng có, nên Bách Vân mới thất hứa?
Nhưng rất nhanh, tôi cũng chẳng còn tâm tư để mà đoán.
Đây là chương trình du lịch để quay lại, chứ không phải chương trình du lịch thuần túy, chung quy khán giả xem chương trình, không phải để xem một đám người đi tham quan danh lam thắng cảnh.
Đạo diễn sắp xếp nhiệm vụ đi du lịch, nhưng lại không cho chúng tôi tiền, mà để chúng tôi tự đi kiếm……
Dàn khách mời có người trực tiếp chọn đi xếp gạch ở công trường, cũng có người đi phát tờ rơi, còn tôi…… lựa chọn đi mượn cá ở những ao cá gần đó, mang đến chợ nông sản mở sạp bán.
Tấn Sở ở chung một nhóm với tôi, Bách Mục Trần nhỏ hét to rao bán cá, bé con cũng rất biết tỏ vẻ, hai tay đút túi, y như phú nhị đại (thế hệ giàu có thứ hai).
Sau tiệc trà ngày hôm qua, tôi và Tấn Sở còn không thèm duy trì sự hòa bình giả dối nữa.
Động tác làm cá của tôi rất nhanh, vì giá rẻ cá lại còn được cạo vảy làm sẵn, nên kéo đến rất nhiều người đến mua.
Phần bình luận lại bắt đầu nổi sóng:
“Không phải trước đây Tấn Sở nói, lúc anh ta chưa nổi phải chịu khổ rất nhiều à? Sao bây giờ có con cá cũng bán không xong?”
“Chắc không phải không bán cá đâu nhỉ? Chỉ là giận dỗi thôi, mà tôi thấy lời của chị dâu cũng nói trước đó cũng quá đáng mà.”
“Thế mà là quá đáng? Trên chương trình bị vu oan, muốn làm sáng tỏ mà cũng gọi là quá đáng à?”
“Tôi bảo này, có phải có một khả năng, cái mà Tấn Sở bảo trước khi nổi thì phải chịu khổ rất nhiều, là chị dâu trước chịu khổ không?”
“Mọi người nhìn tốc độ làm cá với ánh mắt đi, giống như phải chịu khổ rèn ra không?”
Không thể phủ nhận, ánh mắt của cư dân mạng nhạy bén thật, chỉ nhìn động tác tôi làm cá mà cũng đoán ra được vài phần.
Kỹ thuật làm cá của tôi dĩ nhiên không phải tự dưng mà có.
Trước đây sau khi mọi chuyện với Tấn Sở tan nát, tôi bị fan của Tấn Sở quấy rầy, mất đi công việc ổn định. Lại còn đang mang thai, muốn tìm được công việc lại càng khó khăn, cuối cùng tôi chỉ có thể đến RT-mart (chuỗi siêu thị lớn của Đài Loan) mổ cá……
Dĩ nhiên Tấn Sở hiển cũng thấy phần bình luận, muộn màng muốn giúp đỡ một chút, vốn dĩ tôi muốn hắn mở túi nilong giúp tôi, nhưng hắn chẳng được việc gì, càng làm càng rối, thành trò cười cho người khác.
Cuối cùng cũng kiếm được đủ tiền, đến lúc mua vé tham quan, sắc mặt của Tấn Sở cũng chưa khôi phục lại.
“Con không cần mẹ bế con đâu, mẹ rất mệt, mẹ cầm tay Trần Trần dắt đi.”
Biết vé vào cửa được mua bằng tiền tự kiếm, bạn nhỏ Bách Mục Trần lúc tham quan vô cùng nghiêm túc.
“?Bạn nhỏ còn biết đau lòng cho mẹ, anh trai Tấn Sở chỉ biết nằm một chỗ nhận không thế thôi à?”
“Không những chỉ biết nằm không thôi đâu, nhìn sắc mặt này xem ——”
“Cực giống thằng cha bạn trai cũ chỉ biết ăn bám của tôi.”
Trong khu tham quan có vòng quay ngựa gỗ, bạn nhỏ Bách Mục Trần đặc biệt muốn được ngồi, ánh mắt mong chờ, nhưng bé con không chủ động nói với tôi.
“Muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ?” Tôi hỏi bé con.
Bạn nhỏ chớp chớp đôi mắt: “Mẹ vất vả như thế rồi, bố kiếm tiền dễ hơn, chờ về rồi để bố đưa mẹ con mình đi.”
Tôi không nhịn được cười thành tiếng, đi đến chỗ vòng quay ngựa gỗ mua hai vé.
Tấn Sở vươn tay muốn lấy một vé đi, vừa đưa tay vừa oán hận: “Tần Mộc Mộc, có phải cô chiều thằng nhóc quá không? Vất vả lắm mới kiếm được chút tiền đấy, không phải nên để dành cho tình huống khẩn cấp à?”
Tôi: “Tôi có nói vé đó là cho anh à?”
“Lúc bán cá thì không thấy có tác dụng gì, lúc muốn nhận đồ thì tự giác quá ha?”
Cuối cùng, Tấn Sở đứng tại chỗ cầm đồ, tôi và bạn nhỏ Bách Mục Trần lấy vé đi chơi vòng quay ngựa gỗ.
“Hôm nay, dựa vào Trần Trần rao bán cá rất lớn, mới có rất nhiều các bà các dì đến mua cá, cơ hội ngồi ngựa gỗ do bạn nhỏ Bách Mục Trần cố gắng lao động mới kiếm được đó!”
Bạn nhỏ Bách Mục Trần cả ngày ủ rũ cuối cùng cũng vui vẻ.
Vốn chúng tôi nghĩ sau một ngày mệt mỏi, vất vả tham quan các thắng cảnh đã kết thúc, có thể mau chóng được nghỉ ngơi, mà không ngờ được, vừa trở về đạo diễn đã gọi qua, muốn phòng vấn đơn lẻ.
“Phỏng vấn đơn lẻ? Trước đó không có thông báo.”
“Không phải trước đây cô và Tấn Sở có mâu thuẫn không rõ ràng à?” Đạo diễn khuyên tôi. “Ngày hôm qua người đại diện của Tấn Sở họi điện thoại đến, khăng khăng muốn phỏng vấn đơn lẻ, cô phối hợp một chút.”
Đạo diễn cũng là người tinh ý, chương trình do Chiết Vũ tài trợ, tôi lại đeo bộ trang sức quý giá của Chiết Vũ, cũng đoán được tôi có quan hệ với Chiết Vũ. Vậy nên nhắc nhở vài câu: “Nhớ này, đến lúc đấy không cần nói bậy nói bạ đâu.”
Tấn Sở bảo tôi chờ đấy, hóa ra là chờ cái này.
Phỏng vấn đơn được thực hiện ở một căn phòng nhỏ.
Tôi ôm bạn nhỏ Bách Mục Trần chuẩn bị bước vào phòng —— không ngờ được, vừa bước đến cửa, thì nghe thấy có người họi tên tôi.
“Mộc Mộc.” Anh gọi tôi.
Tôi quay đầu lại, thì thấy Bách Vân đứng cách đó không xa —— hẳn là anh gấp gáp về đây, bộ âu phục hơi nhăn nhúm, khuôn mặt cũng mang theo chút mệt mỏi, thấy tôi nhìn về phía anh, anh nhẹ nhàng mở cánh tay ra.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, bạn nhỏ Bách Mục Trần đã chạy qua, chui đầu vào trong lòng Bách Vân.
“Sao bây giờ bố mới đến.” Bạn nhỏ Bách Mục Trần oán giận anh “Ông bác kia ngốc lắm, còn để mẹ phải bán cá để nuôi bác ấy. Nếu bố đến sớm hơn một chút, có thể nuôi bọn con rồi.”
Bách Vân bế con trai lên, cười như không cười nhìn tôi: “Cái bác kia…… Thế nào, bạn trai cũ có còn giống trong ký ức không?”
Tôi quay đầu đi về phía căn phòng nhỏ, sau khi đóng cửa thì nhịn không được quay đầu lại: “Sao nào, ghen à?”
15
Dù chỉ là phỏng vấn đơn lẻ, cũng không ảnh hưởng đến việc người xem bình luận, thậm chí người phỏng vấn còn đặt câu hỏi dựa trên phần bình luận.
Cả căn phòng nhỏ toàn là màu trắng, tôi nhìn phần bình luận đang chạy, mà muốn cười thành tiếng ——
“Vừa rồi là anh rể à? Sao anh rể lại đẹp trai thế! So với Tấn Sở còn đẹp trai hơn ahhhhhhhh!”
“Tôi còn đang hỏi sao chị dâu lại bỏ idol đỉnh lưu, phải tôi, tôi cũng chọn anh đẹp trai này.”
Chẳng biết từ khi nào, trong phần bình luận mọi người đã bắt đầu gọi tôi là chị gái, mà dựa vào biểu hiện của Tấn Sở ở gameshow, hắn cũng bắt đầu càng ngày càng bị mọi người trong phần bình luận ghét bỏ.
Nhìn tin tức trên phần bình luận, tôi biết Tấn Sở cũng đang phỏng vấn đơn lẻ ở phòng bên cạnh.
“Chị ơi, cách vách nói mời chị tham gia chương trình, vì thấy chị thiếu tiền, chị thiếu tiền thật ạ?”
Người phỏng vấn cảm thấy chuyện chưa đủ lớn, quả nhiên hỏi tôi câu hỏi đó.
“Bạn cảm thấy tôi thiếu tiền, thì Chiết Vũ có chịu đem những trang sức đó cho tôi mượn không?” Tôi cười hỏi người phỏng vấn “Họ không sợ tôi đem bán trang sức của họ lấy tiền rồi bỏ trốn à?”
Người phỏng vấn bật cười.
“Nếu bạn không thiếu tiền, vì sao lại muốn tham gia chương trình này?”
Phần bình luận lại có người hỏi tôi.
Người phỏng vấn thấy câu này trong phần bình bịnh, trực tiếp đọc lên.
Tôi đang muốn trả lời, thì thấy cửa phòng mở ra. Bách Vân bế bạn nhỏ Bách Mục Trần đi vào —— có đạo diễn đi theo tiếp bọn họ, còn có ghế dựa đặc quyền.
Bách Vân thực sự rất bận, dù tới nghe tôi phòng vấn, cũng vẫn phải làm việc.
Anh đặt bạn nhỏ Bách Mục Trần ngồi một bên, đặt latop trên đầu gối, nhưng không làm việc tôi mà ngước nhìn tôi trước.
Tôi suy nghĩ rồi trả lời: “Một mặt là do chuyện cũ, tôi muốn trên chương trình nói rõ ràng. Mặt khác, vì người nào đó mãi không có động thái gì, muốn chọc giận người nào đó.”
Trừ Bách Vân, sự chú ý của mọi người đều ở trên “Chuyện cũ, muốn mượn chương trình nói rõ ràng”.
Phía bên kia, Tấn Sở lại bắt đầu bịa chuyện ——
“Không phải chuyện cũ đều đã rõ ràng rồi à? Lúc ấy còn đăng giấy khám thai lên mạng xã hội rồi.”
“Tần Mộc Mộc đã từng đối xử với tôi rất tốt, cho nên khi thấy cô ấy rơi vào hoàn cảnh khốn khố, tôi mới muốn giúp cô ấy. Nhưng cô ấy thì sao?”
Tấn Sở cố ý nói những chuyện này để chuyển sự công kích đi.
“Lúc tôi quay phim vội muốn sống muốn chết, lúc đó cô ấy đang làm gì? Cô ấy đi khách sạn……”
“Đứa bé kia không phải có trong lúc cô ấy đi khách sạn à?”
Đúng lúc này, người đại diện của Tấn Sở tung video quay cảnh tôi vào khách sạn năm đấy.
Trong video không có Tấn Sở đã uống say bất tỉnh, không có cảnh tôi sốt ruột không thôi, đi tìm cứu Tấn Sở.
Chỉ có một đoạn ngắn tôi mơ màng, bị người khác ôm đi.
Người phỏng vấn theo ý tôi mở video lên.
Phần bình luận dậy sóng, chẳng qua là, những người trước còn đứng bên phía tôi, khen chị dâu tốt, Tấn Sở keo kiệt bủn xỉn đều biến mất.
Chung quy “Thạch chuỳ” (bằng chứng rõ ràng) ở đây, phối hợp với ảnh giấy kiểm tra thai mà người đại diện của Tấn Sở đăng lên……
Tôi giống như quay lại thời điểm ba năm trước, không thể chối cãi.
Nhưng chung quy đã không giống nữa.
Tôi một quay đầu, nhìn Bách Vân.
Anh không còn xử lý công việc nữa, mà ngẩng đầu nhìu mày xem video —— anh trước nay là người ít có biều cảm, nhưng bây giờ trên mặt anh mang theo sự đau lòng.
Bách Mục Trần không hiểu video đang phát có ý gì, cũng không hiểu chúng tôi đang nói gì.
Nhưng ánh mắt của bạn nhỏ lại luôn nhìn về phía tôi, không hề dừng lại, trong ánh mắt bé con là sự hoang mang không biết phải làm gì.
Tôi theo bản năng nhìn về phía bạn nhỏ Bách Mục Trần cười một cái, muốn an ủi bé một chút.
Sau đó, tôi định thần lại, gọi điện ngay trước mặt người phỏng vấn.
“Alo, chứng cứ đã chuẩn bị trước đây đâu? Bây giờ đăng được rồi.”
“Các anh biết phải tìm chứng cứ ở đâu, đúng không?”
Ngay sau đó, tôi kêu gọi cư dân mạng.
Rất nhanh, lại có người đưa lời của Tấn Sở nói đăng lên ——
“Có chứng cứ thì đã đăng từ sớm, cố ý giả vờ làm ầm ĩ lên làm gì?”
Nhưng cũng rất nhanh, cư dân mạng đã tìm được chứng cứ theo lời nhắc của tôi, sau đó quay lại, trên màn hình tràn ngập những dấu hỏi chấm.
Những người đặt dấu hỏi chấm đều đã xem video……
Không phải video Tấn Sở đã ác ý cắt nối biên tập, không hoàn chỉnh, mà video đầy đủ, không cắt bớt một giây một phút nào, từ camera an ninh.
Đây là video trước khi tham gia chương trình này, Bách Vân phân phó giao cho tôi cùng trang sức của Chiết Vũ.
“Em xem đi, lúc đó em xem xem muốn dùng hay không.”
Trước khi đến đây, tôi đã xem video.
Buổi tối ngày hôm đó, tôi vẫn luôn cho rằng bản thân là một anh hùng.
Dù gặp phải chuyện tồi tệ, nhưng tôi vẫn dũng cảm cứu Tấn Sở khỏi gian nan vào ngày hôm ấy.
Cho đến lúc tôi xem được video này……
Tôi vẫn luôn tò mò, vì sao ngày hôm đó Tấn Sở cũng bị hạ thuốc, tôi đi cứu hắn, mà tôi bị bắt ở lại khách sạn, còn thì hắn bình yên vô sự đến phim trường.
Dù lúc đó tôi lờ mờ cảm thấy sai sai, nhưng vẫn trấn an bản thân —— có lẽ do mấy “đại ca” đột nhiên nảy sinh lòng tốt.
Nhưng chờ đến khi tôi xem xong video tôi mới hiểu được ——
Sau khi tôi bị đưa đi, sau khi chạy thoát khỏi chỗ đó rồi vào nhầm phòng, Tấn Sở vẫn tỉnh táo, đi ra khỏi khách sạn với người được gọi là “đại ca” kia.
Không phải……hắn cũng bị hạ thuốc à?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Tham Gia Chương Trình Tạp Kỹ
- Chương 5