Chương 1

1

# Tấn Sở nghệ sĩ tồi# chủ đề tìm kiếm này đã trở thành hot search.

Tấn Sở làm đỉnh lưu suốt ba năm, năng lực nghề nghiệp xuất chúng, quản lý dáng người nghiêm khắc, đứng sừng sững ở vị trí đỉnh lưu suốt ba năm không hề lay chuyển, làm cho vô số fans vô cùng yên tâm.

Nhưng sau khi chủ đề này bùng nổ, đối thủ bị bôi đen bị ép phải rời khỏi sân khấu, đã đào cho Tấn Sở một hố đen lớn.

# Anh trai đỉnh lưu nuôi chị dâu# Chủ đề này đã nhanh chóng đẩy # nghệ sĩ tồi# xuống phía dưới, người hâm mộ chuyển sự chú ý đi, sôi nổi bàn luận về chủ đề mới này.

“Buồn cười, không phải sớm biết rõ ràng rồi sao? Bà chị Tần Mộc Mộc là bạn gái cũ đã lừa dối anh trai, đến giấy khám thai cũng có rồi, còn là giả được chắc?”

“Các chị em không cần để ý mất cái tin tức bôi đen đấy, chuyện từ bao giờ rồi còn đào lên để nói, không cảm thấy nhảm à?”

Chủ nhân của bình luận này có ID “Tấn Sở Tiểu Minh Tử” là fan hâm mộ lớn của Tấn Sở, cũng là người quen cũ của tôi.

Quả nhiên, sau khi cô ta mở lời dưới chủ đề, thì fan của Tấn Sở lập tức đồng lòng, đồng thanh nói: “Giả dối, tất cả là bịa đặt, anh trai chịu nhiều thiệt thòi nhất.”

Tấn Sở làm đỉnh lưu ba năm, không hề có một vết nhơ nào, trừ sự cố mang tên “Chị dâu Tần Mộc Mộc”.

Không may, tôi tên Tần Mộc Mộc, là người “chị dâu” trong lời fan của Tấn Sở.

2

Ngày mà chủ đề bàn luận này được đưa ra, các nhóm chat đều lặng ngắt như tờ, nhưng thật ra còn có một vài người bạn biết được nội tình bên trong nhắn tin an ủi tôi, hỏi tôi có ổn không.

Tôi có chuyện gì mà không ổn? Thiên Đạo luân hồi, Tấn Sở bị đào ra viết nhơn, tôi vui còn không kịp cơ.

Chung quy tôi vẫn còn nhớ rõ, ba năm trước người đại diện của Tấn Sở vênh váo tự đắc như thế nào lúc gọi điện cho tôi: “Tần Mộc Mộc, bỏ ngay cái suy nghĩ cậu ấy sẽ rời khỏi giới để kết hôn với cô đi."

“Cậu ấy yêu cô thế, cô lại để cậu ấy trải qua niềm vui làm bố cho con người khác, cô không cảm thấy áy náy sao?

“Ngoan ngoãn thừa nhận cô là bạn gái cũ của Tần Sở, là fan cuồng, giúp Tấn Sở vượt qua được cửa ải này, bọn tôi còn có thể bồi thường cho cô một ít, để nửa đời sau của cô tốt hơn một chút.”

Hiện tại, tôi ngồi trong căn phòng ở một tranng viên hoa mà khả năng Tấn Sở vĩnh viễn không mua nổi, chỉ vào một blog nào đó trên máy tính bảng: “Phòng làm việc của Tấn Sở chả được việc gì cả, có đăng cái thanh minh thôi mà cũng chậm như vậy.”

Trợ lý Trần bên cạnh cười đồng tình với ý kiến của tôi.

Là người làm công phải kìm nén cảm xúc của mình, buồn vui mà trợ lý Trần biểu hiện ra cũng chưa chắc là của anh ta, mà có khi là thái độ của người đứng đằng sau.

Bách Vân là người đứng đằng sau trợ lý Trần, chủ tịch của tập đoàn Bách thị, cấp trên của trợ lý Trần, ông chồng trên danh nghĩa của tôi.

Tôi không phải là người không biết tốt xấu: “Nhớ thay tôi cảm ơn Bách Vân.”

Trợ lý Trần lập tức tiếp lời: “Ông chủ sẽ càng thích Bách phu nhân tự mình cảm ơn hơn.”

Tôi muốn cảm ơn Bách Vân vì hot search lần này thật ra là do Bách Vân muốn trút giận cho tôi.

Ba ngày trước, ở sự kiện thời trang lớn nào đó, đoàn đội của Tấn Sở đoàn đội muốn mượn trang sức của Chiết Vũ là công ty con của Bách thị. Chiết Vũ không cho mượn, không biết bằng cách nào mà tin tức bị rò rỉ ra ngoài, fan của Tấn Sở làm ầm ĩ trên weibo Chiết Vũ official.

Các công ty trang sức rất ít khi để ý đến loại người hâm mộ của minh tinh đến làm loạn như này, đặc biệt Chiết Vũ còn là thương hiệu trang sức hàng đầu thế giời, thật sự chẳng thèm quan tâm đến những “lượt truy cập” của mấy người hâm mộ làm loạn, nếu mà để ý ngược lại còn hạ thấp giá trị của chính mình.

Nhưng ngày ấy, weibo của Chiết Vũ official giống như là bị điên, trực tiếp đăng lên weibo:

“Nguyên nhân không cho mượn có rất nhiều, một trong số đó là không hợp tác với nghệ sĩ tồi.”

Weibo vừa đăng lên, trực tiếp đưa Tấn Sở lên đầu đề cùng mưa máu gió tanh.

Tôi biết phong cách điều hành công ty của Bách Vân, cho dù là công ty con, thì Chiết Vũ cũng cũng phải luôn nghiêm túc tuân thủ những yêu cầu nghiêm ngặt của Bách Vân, không thể nào bảo chuyện này không có sự chỉ đạo của Bách Vân.

Trợ lý Trần bảo tôi trực tiếp cảm ơn anh, nhưng Bách Vân gần đây luôn bay lượn đi đâu ấy, thời gian chúng tôi gặp mặt còn ít hơn ngày thường, thì tôi trực tiếp cảm ơn anh ấy kiểu gì?

3

Tôi gọi điện thoại cho Bách Vân, hỏi anh khi nào rảnh.

“Sao thế, là Mục Trần nhớ anh à?” Đầu bên kia điện thoại, giọng của Bách Vân nhàn nhạt.

Tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ kêu lên ở đầu dây bên kia, trong lòng trùng xuống, trong lúc tôi chờ phản ứng từ đầu bên kia, thì điện thoại đã cúp.

Không đến nửa phút sau, Bách Vân gọi video đến: “Hiểu lầm rồi? Anh đang ở trong một bữa tiệc, có một vị tiểu thư không cẩn thận làm đổ rượu lên người.”

Anh xoay camera, ở phía xa có một cô gái đang cầm giấy ăn điên cuồng lau váy.

“Em hiểu lầm gì cơ?” Bách Vân lại quay camera lại, tôi nhìn người đàn ông ăn mặc lịch sự anh tuấn phi phàm trong điện thoại, cảm thấy may mắn vì bản thân hôm nay không quá lôi thôi “Anh đang giải thích cái gì? Sợ em ghen à? Em lấy cái quyền gì mà dám quản anh?”

Bách Vân hừ cười một tiếng, cúp điện thoại.

Tôi nói tôi không có quyền quản Bách Vân, vì tôi và Bách Vân là vợ chồng ba năm, nhưng trên thực tế là một bản —— hợp đồng hôn nhân.

Nhưng gần đây, quan hệ của chúng tôi càng ngày càng khác, cho nên anh sẽ vì tôi đào lên chuyện ba năm trước, tôi cũng có ý định trêu chọc anh một chút.

Hôm nay đã trêu chọc xong, tôi cảm thấy mỹ mãn, chuẩn bị tẩy trang rồi đi ngủ sớm chút.

Ai ngờ được, điện thoại lại không chịu im lặng, tôi vừa đứng dậy, một cuộc điện thoại đã gọi đến.

“Mộc Mộc.” Một giọng nam khó khăn cất tiếng nói truyền đến “Hóa ra em lại chưa từng đổi số điện thoại.”

Tôi nhìn số điện thoại xa lạ, không có lưu chú nào hỏi: “Chào anh, ai đấy?”