Tác giả: Thần Vong Xỉ Hàn 0
Thitkhocaichua
"Niên bảo của tôi, tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào?"
Nhạc Kỳ Niên sáng sớm đang tụng kinh, nhận được điện thoại của Đường Vũ Thành vừa bắt lên đã nghe cái giọng cao vυ"t lủng cả màng nhĩ. Cái xưng hô "Niên bảo" này đúng là làm cậu dựng hết cả da gà.
"Vậy nghe tin xấu trước đi." Nhạc Kỳ Niên cố nhịn sự ghê rợn mà nói.
"Chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》vì nháo ra mạng người, nên bị bộ thông tin và truyền thông chỉnh đốn và cải cách, nói là phải ngưng trong vòng 1 tháng."
Cái tin này đối với một show giải trí quả thật là một đòn chí mạng. Ngưng 1 tháng, nói nghe thì dễ nhưng đối với giới giải trí hiện tại ngày ngày đều xuất hiện chương trình mới, thì ngưng một tháng còn ai nhớ đến cái chương trình này là gì nữa hay không?
"Vậy tin tức tốt là gì?" Nhạc Kỳ Niên hỏi tiếp.
"Đoàn làm phim《 bạn không biết cái chết là gì》trực tiếp chỉ tên cậu đi casting! Hôm nay cậu có thể tới công ty một chuyến hay không? Vì lúc kí hợp đồng, tư liệu cá nhân của cậu vẫn chưa điền đầy đủ, lần này đến sẵn tiện điền luôn một thể."
Khó trách Đường Vũ Thành vui đến như vậy. Vì tháng trước, Nhạc Kỳ Niên còn ngồi lết ở cầu vượt mở quán đoán mệnh, một quẻ có 10 đồng. Vậy mà một tháng sau, đã nổi tiếng khắp mạng xã hội, thậm chí không cần người quản lí là y bắc cầu, mà đã có một đoàn làm phim lớn trực tiếp chỉ tên đi casting.
Bên này Nhạc Kỳ Niên nghe xong cũng vô cùng vui vẻ. Vì cậu biết đóng phim sẽ có thù lao, mà có thù lao thì lúc đó cậu có thể dọn đến một chung cư có hoàn cảnh tốt hơn, có thể ăn nhưng món ngon mình thích. Nhất là món cơm chiên của Lưu Ký, ăn một tháng cậu vẫn không thấy ngán, ngon vô cùng!
Nhưng dù gì cũng chỉ là casting, cái kỹ thuật diễn của cậu liệu có thể lấy được nhân vật đó? Nhạc Kỳ Niên vuốt cái bụng phẳng phiu của chính mình... à không, cậu vuốt lương tâm mới đúng. Đến cả nguyên chủ còn không có cái kỹ năng này chứ nói chi đến cậu. Một thiên sư đến từ 700 năm trước. Thật ra trước đó Nhạc Kỳ Niên đã xem qua mấy bộ web drama của nguyên chủ, quả thật cái kỹ thuật diễn nát đến nổi chính cậu còn thấy mắc cỡ giùm. Quả thật những người xem đến hết bộ phim của nguyên chủ chính là người có ý chí sắt thép.
Tụng xong kinh, Nhạc Kỳ Niên thay đồ, sau đó đi ra lấy xe đạp công cộng một đường chạy thẳng đến công ty.
Đậu xong xe đạp, bước vào trong tòa nhà Thần Hi, thì Nhạc Kỳ Niên đã thấy một nam nhân chống nạng đang khập khiễng đi đến hướng thang máy.
"Huynh đài cần trợ giúp hay không?" Nhạc Kỳ Niên hướng nam nhân vươn tay.
"Muốn muốn, cảm ơn, giúp tôi ấn tầng 15." Nam nhân nhanh chóng chụp lấy cánh tay của Nhạc Kỳ Niên.
Khi quay sang thấy diện mạo của cậu, nam nhận không khỏi "A" lên một tiếng.
"Cậu chính là Nhạc Kỳ Niên đúng hay không?" Hai mắt nam nhân tỏa sáng nhìn chằm chằm Nhạc Kỳ Niên, "Tôi đã xem qua những video có cậu, quả thật quá tuyệt vời! Anh Đường quả thật không nhìn lầm người!" Nam nhân miệng thì lải nhải, tay thì nắm chặt cánh tay của Nhạc Kỳ Niên: "Lúc trước tôi nghe nói cậu thay tôi tham gia chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》, tôi khá là mất hứng, vì nghĩ cậu đoạt tài nguyên của mình, nhưng hiện tại tôi xin tâm phục khẩu phục. Cậu... Cậu thật sự biết "cái kia" sao?"
Giọng của nam nhân bỗng hạ nhỏ, thần bí mà nói tiếp: "Có thể chỉ cho tôi không?"
Nhạc Kỳ Niên nghe người nam nhân xổ một tràng có chút ngơ ngác, nhưng cũng nhanh chóng biết được người trước mặt là ai
"Bạch Thắng?" Nhạc Kỳ Niên hỏi
"Là tôi, là tôi!" Nam nhân tươi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng sứ trắng đều tăm tắp.
Quả thật chính là Bạch Thắng, một nghệ sĩ dưới trướng của Đường Thành Vũ, trước đây không lâu đi Thụy Sĩ trượt tuyết đến gãy mẹ cái chân, sau đó bắt buộc phải rời khỏi chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》. Cũng nhờ thế mà Nhạc Kỳ Niên mới có thể thay y thế vào chỗ trống.
Bạch Thắng cao hơn 1m85, khí chất sạch sẽ, tính tình rộng rãi, mấy năm nay trong giới giải trí tiểu sinh xuất đạo đều đi theo hướng âm nhu, hiếm lắm mới có một diễn viên thuộc hệ mạnh mẽ thể thao như Bạch Thắng. Xuất đạo với vai nam chính trong vài bộ điện ảnh, cứ thế y một bước đi thẳng lên trong giới giải trí.
Nhạc Kỳ Niên nhìn tướng mạo nam nhân trước mặt, phát hiện người này quả nhiên là phúc tướng. Ấn đường no đủ minh khiết, hai hàng lông mày thon dài, đỉnh mũi tròn đều, môi hình cung, màu sắc hồng nhuận, như giương cung ngưỡng nguyệt, đủ để nói lên người này lòng dạ rỗng rãi khí lượng phi phàm, mệnh trung mang tài, sự nghiệp phát triển không ngừng, đặc biệt chính là vô cùng trọng nghĩa khí, bạn bè gặp nạn nhất định không tiếc cả mạng sống để giúp đỡ, cũng vô cùng trọng tình.
Cái không hoàn mỹ chính là chân núi u ám, có sương đen bệnh tật vờn quanh, khó tránh trượt tuyết cũng có thể gãy chân.
Thời điểm đứng trong thang máy, Bạch Thắng vẫn luôn nói: "Người đại diện của chúng ta đều là anh Đường, vậy chúng ta chính là tiền bối hậu bối rồi! Cậu có gì không hiểu cứ hỏi tôi đừng ngại, tôi nhất định nói hết không giấu giếm nửa lời!"
Trong Thần Hi thì Bạch Thắng được không ít người yêu mến, cơ duyên vô cùng tốt. Nên khi bước lên tầng, nhân viên thấy y đều nhiệt tình cười chào hỏi. Bạch Thắng cũng gật đầu với từng người mà chào trở lại. Dùng câu mà Nhạc Kỳ Niên vừa học được ở cái thế giới này, thì Bạch Thắng chính là người hướng ngoại.
Nhạc Kỳ Niên dìu Bạch Thắng bước vào văn phòng của Đường Vũ Thành. Cửa vừa mở Đường Vũ Thành cũng ngước mắt lên, thấy người khập khiễng đang bước vào liền lập tức nói móc: "Ây cha cha, ai đây nhỉ? Đây không phải kiện tướng trượt tuyết của chúng ta hay sao?"
Bạch Thắng vừa nghe thì mặt chảy dài như khổ qua, rên rĩ lên tiếng: "Anh Đường đừng nói nữa mà, em sai rồi, em thật sự sai rồi. Nếu biết trượt tuyết có thể gãy chân, sao em dám đi trượt cơ chứ?"
Đường Vũ Thành cũng không có ý định mắng mỏ, nên khịa hai câu sau đó cũng chuyển đề tài.
"Cậu cùng Tiểu Nhạc quen nhau sao? Vậy thì tốt rồi, mắc công anh phải giới thiệu. Lần này đoàn làm phim 《 bạn không biết cái chết là gì》 tìm Diêm Dục làm thần thú trấn cửa, nhưng hắn thật sự vô cũng nghiêm khắc, nên hai cậu nhận được kịch bản thì nhất định phải làm tốt nhất có thể, tranh thủ lấy được cái nhân vật kia."
"Hai nhân vật lận sao?" Bạch Thắng tự chỉ vào chính mình lại nói, "Em cũng đi casting ư?"
Y vừa khệ nệ vừa ngồi lên sofa mà rên rĩ, đem nạng để qua một bên, chân bó bột đặt lên bàn thấp, "Anh Đường, em còn bó bột mà."
Đường Vũ Thành vừa nghe không khỏi trừng mắt nhìn y, "Casting chỉ cần cậu ngồi nói, có chân hay không khác gì nhau? Đến lúc bắt đầu quay, chân cậu còn chưa khỏi, anh đánh cho nó què luôn."
Bạch Thắng không khỏi mếu máo, xoay sang nhìn Nhạc Kỳ Niên: "Cậu nhìn đi đây mới là khuôn mặt thật của đám tư bản! Chúng ta chỉ là dân làm công, nên cần liên hợp chống tư bản nha!"
"Cút! Cút! Cút! Đừng có làm hư Niên bảo của anh!" Đường Vũ Thành xua tay đuổi Bạch Thắng.
Cũng đưa đến hai văn bản riêng biệt đưa hai người, sau đó nhìn Bạch Thắng nói: "Đạo diễn mới đã sửa lại kịch bản, tăng thêm nhân vật cho bản điện ảnh, hiện đang casting nhân vật đó, nên anh đề cử cậu."
Nhạc Kỳ Niên nhận văn bản, mở ra trang đầu tiên liền thấy đúng là kịch bản casting, nó chỉ vỏn vẹn có vài dòng ngắn.
"Nhân vật này rốt cuộc có địa vị gì?" Bạch Thắng vừa đọc thì vô cùng kinh ngạc.
"Trước mắt nhân vật này vẫn còn trong vòng bí ẩn, chỉ có danh hiệu, đó chính là "Nhân vật thần bí Giáp" và "Nhân vật thần bí Ất". Bất quá đạo diễn chấp bút lần này trong kịch bản chính là Diêm Dục, hai nhân vật này nhất định là chìa khóa quan trọng nhất trong bộ phim."
Trong trí nhớ của Nhạc Kỳ Niên, thì quả thật có cái tên Diêm Dục này, nhưng chỉ là mỗi cái tên mà thôi.
Nhìn kịch bản trong tay. Nhân sinh lần đầu tiên diễn xuất, cậu có thể làm được không? Nếu không bắt được nhân vật này Đường Vũ Thành có đánh cậu gãy chân luôn không? Ô ô cái giới giải trí này đáng sợ quá đi mất!
"Bần đạo không biết diễn xuất!" cậu hướng khuôn mặt sầu khổ qua phía Bạch Thắng mà nói.
"Lần này không biết thì học, chứ cậu đừng ngẫu hứng phát huy giùm tôi. Thành thật dựa vào kịch bản mà diễn." Đường Vũ Thành dùng sức chọt vào kịch bản, giống như làm vậy thì Nhạc Kỳ Niên có thể đem tất cả bên trong học thuộc lòng, "Phim điện ảnh không giống với show giải trí. Ở chương trình giải trí cậu có thể ngẫu hứng phát huy, chỉ cần tiết mục đạt hiệu suất người xem cao là được, không ai dám nói gì cậu. Nhưng phim điện ảnh lại khác, thuộc lời thoại chính là kiến thức cơ bản. Cậu đừng học theo những minh tinh lưu lượng, kịch bản cũng không thèm học há miệng chỉ biết đếm 12345, cuối cùng phải chèn giọng nói của diễn viên phối âm. Quan trọng nhất chính là --"
Đường Vũ Thành hạ giọng, thần sắc quỷ dị, "Đạo diễn là Diêm Dục. Cậu có biết hắn trong giới có biệt danh là gì hay không?"
Nhạc Kỳ Niên lắc đầu như trống bỏi. Khẳng định không phải là cái danh hiệu tốt đẹp gì.
"Kêu là "bạo quân"." Ngữ khí của Đường Vũ Thành như người mẹ đang kể chuyện ông ba bị hù con trai mau đi ngủ, "Bất luận địa vị và thân phận thế nào, ai dám làm trái ý của hắn, nhẹ thì bị hắn khai trừ khỏi đoàn làm phim, nặng thì không chết cũng bị thương. Kịch bản của hắn không ai dám sửa loạn, cậu hãy vì cái mạng nhỏ của mình mà cố gắng học thuộc kịch bản đi!"
Nhạc Kỳ Niên gật đầu xém chút trật cả khớp cổ. Anh Đường vì tiền đồ của cậu mới nói như vậy. Bản thân cậu là một thiên sư cũng muốn ngâm nga kinh thư chú ngữ, nên lời kịch đối với cậu cũng không quá khó, cái khó chính là thanh âm và tình cảm trong đó không thể biểu hiện ra bên ngoài.
Đường Vũ Thành đương nhiên cũng nhìn ra sự khó xử của Nhạc Kỳ Niên, nên hạ giọng nói: "Công ty cũng chuẩn bị vài khóa học diễn xuất. Giáo viên dạy diễn xuất sẽ chỉ dạy cậu mấy ngày này. Nhất định phải qua đợt casting này. Mà anh nghe nói Diêm đạo cũng là một giáo viên diễn xuất tốt, cậu đi theo hắn nhất định kĩ thuật diễn cũng có thể tiến bộ."
"Cần giáo viên làm gì? Em dạy cậu ấy cho!" Bạch Thắng vô cùng hào hứng mà nói.
Đường Vũ Thành không khỏi hừ một cái khinh thường, "Cậu bớt tự dát vàng vào mặt đi, lo cái chân của mình cho tốt."
"Em nghiêm túc mà! Em dạy Niên Bảo diễn xuất, Niên Bảo dạy em đạo thuật. Chúng em là bắt tay hợp tác, cùng nhau bước đến tương lai tươi đẹp!" Bạch Thắng vươn ngón tay cái lên.
"Bước đến tương lai tươi đẹp cái đầu cậu!"
***
Cuối cùng Bạch Thắng vẫn không thể trở thành giáo viên của Nhạc Kỳ Niên, còn bị Đường Vũ Thành thóa mạ một hồi. Đường Vũ Thành cũng cho Nhạc Kỳ Niên điền vào tư liệu cá nhân của chính mình, chính là điền xong y cũng không nhìn lại mà trực tiếp gửi đến hộp thư của đoàn làm phim 《 bạn không biết cái chết là gì 》
Đường Vũ Thành tâm tình khá tốt, nên mời cả hai người cùng đi ăn một tiệm đồ Nhật cao cấp. Nhạc Kỳ Niên chính là lần đầu tiên ăn món Nhật, cảm thấy vô cùng mới lạ, nhưng cậu lại cảm thấy cái này khá ít...
Cùng thời gian tại một nơi khác ở Lục Giang thị.
Diêm Dục nhận máy tính bảng có sơ yếu lí lịch của diễn viên từ tay của quản lý.
Hắn trực tiếp lướt đến phần sơ yếu lí lịch của Nhạc Kỳ Niên, từ đầu đến đuôi đọc tỉ mỉ một lần.
Đúng la giống với những gì hắn đã tìm thấy trên baidu. 18 tuổi xuất đạo với chương trình tìm kiếm tài năng, sau đó ký hợp đòng với Truyền Tước giải trí, diễn qua vài bộ web drama, sau đó mai danh ẩn tích. Lần thứ hai xuất hiện, đã hóa thân thành đại sư giới huyền học, trong chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》 là người nổi tiếng nhất.
Thay đổi rất nhiều, thậm chí có người còn đùa giỡn mà nói cậu ta bị người tu đạo đoạt xá. Diêm Dục lại thấy đây là chuyện vô cùng bình thường, rõ ràng là công ty mới đã lên trước hình tượng cho cậu ta nhắm tới. Trước đó, Nhạc Kỳ Niên là người vô cùng nhạt nhòa, trong cuộc thi tìm kiếm nhân tài cũng không có gì xuất sắc. Hiện tại đi theo lộ tuyến thiên sư, ít nhất cũng khiến người khác để ý.
Ánh mắt Diêm Dục nhìn qua khung tình trạng hôn nhân.
Trong khung đó chỉ có hai chữ, nhưng trực tiếp khiến hắn đơ người. Đồng tử cũng cứng đơ.
- - độc thân, đã kết hôn, ly dị, tang ngẫu bốn cái lựa chọn, Nhạc Kỳ Niên lại viết là "Tang ngẫu".
Tang ngẫu: có thể nói chính là chồng(vợ) mất, khi vợ(chồng) còn sống không li dị.
- ----Còn tiếp-----