Nghiên cứu xem ở Minh giới có quá trình quay và tự quay hay không ư? Vấn đề quá vĩ mô rồi.
Việt Bạch suy tư một chút, thành khẩn nói: "Cậu đọc nhiều sách như vậy, cậu nói đương nhiên là đúng rồi."
"Cám ơn," quỷ được khen cười liếc mắt một cái, "Tôi theo anh yêu đọc sách, anh ấy mới là người đọc rất nhiều sách ~"
Việt Bạch: “…………….”
Hứa Tiểu Niên cậu đủ rồi đó, không thồn cẩu lương cho tôi cậu không chịu được phải không hả?!
Lúc này, Hứa Triều Hi đã cắt ớt xanh xong, để ớt xanh cắt nhỏ sang một bên, lấy thịt lợn đã rửa sạch chuẩn bị thái.
Việt Bạch dừng bước, nhìn chằm chằm miếng thịt trên thớt, do dự nói: "Hứa Tiểu Niên."
Hứa Tiểu Niên: “Gọi ba có chuyện gì?” Vẫn đang nghiêm túc thái thịt không thèm ngẩng đầu.
Việt Bạch tạm thời cũng không so đo việc cậu chiếm tiện nghi ngoài miệng, hỏi: “Địa phủ có lục đạo luân hồi, những quỷ vào địa ngục chịu trừng phạt xong cuối cùng sẽ đến thập điện đầu thai, ít nhất cũng có một bộ phận đầu thai thành súc sinh phải không?”
Hứa Triều Hi: “Đúng vậy ~”
Việt Bạch: “Vậy thịt lợn này là do người nào đó hóa thành sao?” Cậu ta chỉ vào miếng thịt lợn đã thái sẵn trên thớt.
Hứa Triều Hi: "Ừm... rất có thể."
“Vậy chúng ta đây chẳng phải là ăn thịt người sao?!” Nghe được đáp án khẳng định, Việt Bạch trừng lớn đôi mắt, thấy Hứa Triều Hi thờ ơ, cậu ta kích động đến khoa tay múa chân, “Đây có thể là người! Người đó!”
"Cho nên," Hứa Tiểu Niên dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, "Cậu không định ăn thịt này sao?"
Việt Bạch trầm mặc.
Hứa Triều Hi không nhiều lời, cậu còn không hiểu Việt Bạch sao? Nấu cơm xong cậu bắt đầu xào rau, mùi hương thuộc về món ăn mặn thật sự là hấp dẫn vô cùng, ớt xanh xào thịt vừa ra nồi đã bị Việt Bạch dọn lên bàn rồi.
Hai quỷ dọn dẹp phòng khách một chút rồi ăn cơm chiều, Việt Bạch ăn cơm với thịt ngon lành vô cùng.
Việt Bạch: Tôi ăn thịt lợn, liên quan gì đến thịt người chứ?
Địa phủ có lục đạo luân hồi, thực sự có đường đầu thai thành súc sinh như vịt, cá, trâu bò, dê, lợn…… Không thể nghĩ những chuyện này nữa, nếu không chắc phải ăn chay thật mất.
Hai quỷ họ ăn cơm sớm, ăn xong trời vẫn còn chưa tối.
Nhà Hứa Triều Hi còn có nông cụ, ăn xong một quỷ mang cuốc một quỷ mang liềm hăng hái đi làm cỏ.
Sau một ngày bận rộn, hôm sau, cỏ dại của năm mẫu đất đã được hai quỷ làm sạch sẽ. Bùn đã được đảo đều, đất đã được làm tơi xốp, rất thích hợp gieo hạt.
Đến ngày thứ ba, Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch lên cửa hàng trên trấn mua hạt giống theo đề nghị của ông chú quỷ nọ.
Khí hậu ở thành Vong Xuyên tương tự như nhiệt độ vào mùa xuân và mùa thu ở miền nam Hoa Quốc, nhiệt độ không dao động nhiều nên rất thích hợp cho nhiều loại trái cây và rau quả.
Hai quỷ tìm đến cửa hàng theo địa chỉ mà ông chú quỷ kia đã cung cấp, các loại hạt giống được bày đầy trên kệ.
Lúa quỷ, vô ưu quả, dẫn mộng hoa, lệ quả……
Hai quỷ lần lượt đi xem qua, càng xem càng ngạc nhiên. Một gốc cây chỉ kết một bông lúa, một bông lúa lại to như nắm tay trẻ con, hóa ra cái loại lúa quỷ siêu cấp này thực sự tồn tại sao?
Lại có vô ưu quả sẽ khiến quỷ tạm thời quên đi phiền não, dẫn mộng hoa nếu khi ngủ mà để bên cạnh thì nhất định sẽ nằm mơ, còn có lệ quả ăn vào là rơi nước mắt…..
Hứa Triều Hi nắm lấy cánh tay tiểu đồng bọn của mình, chỉ vào kệ và nói: "Tôi muốn trồng những thứ này!"
Việt Bạch còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy chủ tiệm nói trước: “Lúa quỷ rẻ thôi, 100 Minh tệ một bao, bên trong có 100 hạt giống. Dẫn mộng hoa cùng lệ quả 200, vô ưu quả hơi đắt một chút, 500 Minh tệ.”
Sau đó lại hỏi: "Các cậu lấy hết không?"
Nghe vậy Việt Bạch dứt khoát ngậm miệng, chớp chớp mắt nhìn Hứa Triều Hi.
“……” Hứa Triều Hi không nhìn cậu ta, sắc mặt như thường mà cười với chủ tiệm, yên lặng buông tay tiểu đồng bọn ra, “Chúng tôi chưa bao giờ trồng cây gì cả, có loại nào thích hợp cho người mới làm, không có kinh nghiệm không?”
“Người mới làm?” Chủ tiệm ngạc nhiên, “Vậy thì tất cả những thứ này đều không thích hợp đâu.”
“Giống lệ quả cùng vô ưu quả này trên thị trường bán rất đắt, nhưng chúng không hề dễ trồng,” hắn nói rồi dẫn hai quỷ sang kệ bên cạnh, ôn hòa giới thiệu, “Các cậu không có kinh nghiệm thì trước mắt có thể trồng những loại này, đồng giá 3 tệ một bao.”
Hai quỷ ngước mắt nhìn kệ hàng: xà lách, cải thìa, rau muống……
Cuối cùng hai quỷ bỏ ra 15 tệ mua 5 bao hạt giống, chính là ba cái loại kể trên.
Sau khi rời khỏi cửa hàng bán hạt giống, trên đường về, Việt Bạch an ủi bạn mình: "Không quan trọng, sau này chúng ta giàu rồi, cậu muốn trồng gì cũng được!"
Lựa chọn trồng cải thìa sao có thể là vì nguyên nhân không có kinh nghiệm được? Đó là bởi vì bọn họ không có tiền!
“Ừa.” Hứa Triều Hi thở dài.
Một chiếc xe rác “Lộc cộc” từ xa tiến lại, hai quỷ đầu cũng không nâng, rất ăn ý mà dạt vào bên đường.
Không ngờ, sau khi xe rác chạy qua lại lùi trở lại rồi dừng bên cạnh họ: "Việt Bạch? Hứa Triều Hi?"
Hai quỷ ngẩng đầu, Hàn Nghị đang ngồi trên ghế lái cười nhìn bọn họ.
Việt Bạch kinh ngạc nói: "Bác Hàn, sao bác lại ở đây?"
Hàn Nghị vỗ tay lái nói: "Tôi làm việc ở đây."
Lái xe rác……
Nghĩ đến lần gặp bác Hàn ở trung tâm tuyển dụng, hai quỷ có lý do để tin rằng công việc “lái xe rác” cuối cùng ngày ấy là do bác Hàn chiếm mất.
Nhưng việc này cũng không trách quỷ khác được, ai bảo bọn họ không nhanh chóng quyết định?
“Bác không phải muốn mua đất sao, sao lại đi lái xe?” Hứa Triều Hi hỏi.
“Lái xe có thể đi nhiều nơi, tìm hiểu tin tức cũng tiện hơn,” Hàn Nghị đáp, “Tôi cũng sống ở thôn Tiểu Khê, về sau chúng ta chính là hàng xóm.”
Hai quỷ dò hỏi, thật trùng hợp, chỗ ở của Hàn Nghị chính là nơi đang sửa chữa ở bên kia sông mà hôm trước họ đã thấy.
Theo lời Hàn Nghị nói, gia đình ông đã đốt cho ông một căn biệt thự, địa phủ cho phép ông chọn địa điểm dựng nhà, còn cho quỷ qua tu sửa miễn phí.
Hứa Triều Hi: Tôi chua quá, hic.
Việt Bạch: sao bỗng dưng mang chanh nhét vào miệng tôi vậy!
Hàn Nghị đúng là đại gia đế chế điện gia dụng!
Người bình thường sau khi chết đều sao có thể tìm người sắp xếp hậu sự chu đáo như vậy? Nhưng bọn họ cũng không hỏi quá nhiều, ngay trước buổi trưa, Hàn Nghị đã hẹn bọn họ đi nhà hàng ăn cơm
Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch chờ Hàn Nghị tìm chỗ đỗ xe, rồi theo đối phương đến một nhà hàng thủy sản trên trấn.
Chờ các món ăn được dọn lên, Hàn Nghị nói: “Lát nữa nhớ phải ăn canh cá nhé, tôi nghe nói đó là cá được nuôi từ sông Vong Xuyên, nhập từ Công ty nuôi trồng thủy sản của Sở Giang Vương đấy.”
Thông tin này hơi lớn rồi. Sở Giang Vương? Công ty nuôi trồng thủy sản? Cá sông Vong Xuyên?
Hứa Triều Hi: “Lúc trước tôi nghe nói Sở Giang Vương giờ cai quản sông Vong Xuyên, thì ra là làm nuôi trồng thủy sản sao?”
Việt Bạch cũng trợn mắt há mồm.
“Tôi cũng là nghe nói thôi,” Hàn Nghị nói, biểu tình kinh ngạc cảm thán, “Nghe nói thủ hạ của Sở Giang Vương đã chiêu mộ một lượng lớn quỷ chết đuối, những quỷ đó có thể ở trong nước trong thời gian rất dài, vừa lúc bị hắn chiêu đi nuôi cá, tôm.”
Việt Bạch chấn kinh: “Sở Giang Vương trâu bò vậy sao!”
Chiêu mộ quỷ chết đuối đi nuôi trồng thủy sản, thật sự là thiên tài kinh tế! (ông tổ kinh tế đây zồi =)))))
Hàn Nghị cũng cười: “Những nơi thú vị ở Minh giới này còn rất nhiều, ngay tại trấn chúng ta đang sống đó, nghe nói công ty Thác Mộng vừa mở chi nhánh ở ngay trên đại lộ Phú Quý.”
Công ty Thác Mộng, dịch vụ đúng như tên của nó, chính là dịch vụ báo mộng cho người thân ở Dương thế.
Hai quỷ liền hỏi thăm Hàn Nghị xem tình hình cụ thể ra sao.
Hàn Nghị cũng vừa sử dụng dịch vụ này, liền kể chi tiết những điều ông biết:
"Dịch vụ cơ bản chỉ cần 1000 Minh tệ, loại giấc mơ này là theo khuôn mẫu cố định, nó chỉ có thể báo bình an cho người thân để họ yên tâm. Ngoài ra còn có một dịch vụ tùy chỉnh có thể nói chuyện trực tiếp với người thân của mình, nhưng rất đắt... "
Hứa Triều Hi và Việt Bạch nhìn nhau.
Hứa Triều Hi muốn báo tin cho viện trưởng viện mồ côi, viện trưởng nhìn cậu và anh ấy lớn lên, cậu muốn nói với viện trưởng là cả hai đều đang sống rất tốt ở Minh giới. Còn Việt Bạch lại đang lo lắng cho ông bà ngoại mình ở Dương thế...
Aizz, lại thêm một mục tiêu nữa cần phải tiết kiệm tiền.
Quả nhiên lái xe rác hỏi thăm được nhiều tin tức thật, Hứa Triều Hi lại hỏi Hàn Nghị về dịch vụ của công ty tìm quỷ.
Cái này Hàn Nghị cũng biết, đáp: “Ở đường Phát Tài có một văn phòng chuyên tìm quỷ, các cậu có thể qua đó hỏi thăm.”
“Lại là đại lộ Phú Quý, lại là đường Phát Tài, quỷ ở trấn Phú Quý này thực sự có tiền!” Việt Bạch nói.
Quỷ nghèo như họ đúng là không xứng ở trấn Phú Quý.
Trong lúc nói chuyện, phục vụ cũng bưng đồ lên, Hứa Triều Hi và Việt Bạch không hẹn mà cùng nhìn về phía canh cá. Canh cá này sau khi đun xong có màu trắng đυ.c, thịt xương đều đã tách ra, không thấy hình dạng cá nguyên bản.
Sau đó hai quỷ không quan sát thêm nữa, múc canh nếm thử, nói thật là mùi vị rất ngon.
Sau bữa trưa, ba quỷ tạm biệt nhau ở ngoài nhà hàng. Buổi chiều Hàn Nghị vẫn phải làm việc, hơn nữa ngôi nhà ở thôn Tiểu Khê vẫn chưa sửa xong nên ông vẫn đang ở trên trấn.
Sau khi hai quỷ Hứa Triều Hi và Việt Bạch tạm biệt ông thì mang 5 gói hạt giống về nhà.
Trên đường về lại gặp ông chú quỷ hàng xóm, hai quỷ liền hỏi kinh nghiệm.
Ông chú quỷ thoạt nhìn hơn 50 tuổi, đã sống một mình ở thôn Tiểu Khê mười mấy năm, cũng đã tích cóp đủ tiền mua lại căn nhà thuê, thuộc về tộc có đất có nhà nhất.
Nghe Hứa Triều Hi và Việt Bạch hỏi về phương pháp trồng rau, ông rất cao hứng, ông đã trồng cả đời rồi, đây là sự công nhận đối với năng lực của ông!
Sau đó ông nhìn thấy bao hạt giống trên tay Hứa Triều Hi.
“……” Ông chú quỷ cạn lời, dở khóc dở cười, “Không cần kinh nghiệm gì cả, các cậu trực tiếp rắc hạt xuống đất là được, lưu ý đừng rắc quá dày. Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa, hôm nay ngay cả nước cũng không cần tưới ấy chứ.”
“Cảm ơn chú!”
Hỏi ông chú quỷ xong hai quỷ vội vàng về nhà. Vừa nghe đến buổi chiều nay gieo hạt thì không cần tưới nước, bọn họ vội vàng làm.
Gieo hạt cũng không khó, 5 loại gieo trên 5 mẫu đất, làm xong rồi mà trời còn chưa tối.
“Làm nông không khó chút nào!” Việt Bạch nói, khoanh tay đứng ở bên ngoài mảnh đất.
Hứa Triều Hi mặt vô biểu tình lướt qua cậu ta: “Trông mặt mũi không tới nỗi mà toàn nói mê sảng nhỉ.”
Đêm đó quả nhiên trời đổ mưa.
Mưa nhỏ tí tách tí tách, rơi trên 5 mẫu đất vừa gieo hạt, rơi trên rừng cây xanh um trên đồi. Mọi thanh âm đều im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, thật bình yên.
Sau khi màn đêm buông xuống, "vành sáng" màu xanh lục xuất hiện rất đúng giờ bên con suối, và đốm sáng cũng không thể tránh khỏi rung chuyển bởi cơn mưa.
Về nguồn sáng, Hứa Triều Hi và Việt Bạch đoán nó có thể hoàn toàn không phải là một con đom đóm, mà là một loại thủy tảo nào đó.
Chỉ là chưa có thời gian đi kiểm chứng.
"Ngày thứ năm rồi..." Một bàn tay vươn ra ngoài cửa sổ hứng mưa rơi.
Anh ơi, bao giờ anh mới tới.
……
Trời đổ mưa lúc nửa đêm, sáng sớm hôm sau thì không còn dấu vết nào của trận mưa nữa ngoại trừ nước suối hơi nhiều.
Bởi vì ngày hôm qua nghe được chút thông tin từ Hàn Nghị nên hôm nay Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch muốn đến công ty Thác Mộng cùng văn phòng tìm quỷ hỏi han chút tình huống, nếu còn thời gian thì tiện thể đi tìm việc làm.
Trấn Phú Quý không nhỏ, nói là trấn, nhưng thực tế còn lớn hơn so với huyện thành trên Dương thế.
Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch ngồi xe đến đường Phát Tài trước.
Văn phòng tìm quỷ nằm trên đường Phát Tài là một chi nhánh của một công ty tìm quỷ lớn. Phí cao hơn một chút so với Thành Đưa Đò, tốn 6000 Minh tệ mới có thể xác định vị trí đại khái, vị trí chính xác phụ thuộc vào chi phí thực tế trong quá trình tìm kiếm.
Hiện giờ hai quỷ thậm chí còn chưa đủ tiền để tìm vị trí đại khái, đành chuyển tới mục tiêu tiếp theo – công ty Thác Mộng.
Đúng như Hàn Nghị đã nói, báo mộng có vài loại, loại khuôn mẫu cơ bản giá rẻ nhất cũng đã tốn 1000 Minh tệ, mức giá này hiện tại họ cũng chưa đủ tiền.
Hứa Triều Hi và Việt Bạch ở lại thị trấn gần một ngày, buổi sáng thì đến công ty Thác Mộng và văn phòng tìm quỷ, buổi chiều thì bắt xe buýt đi một vòng quanh thị trấn để tìm việc, gần chạng vạng mới về tới nhà.
Hứa Triều Hi nói với bạn của mình: "Cạnh trường tiểu học Phú Quý có một hiệu sách rất lớn. Ngày mai, tôi sẽ hỏi họ xem họ có tuyển quỷ không..."
Sau đó, cậu bỗng thấy một nam quỷ vóc dáng đĩnh bạt đang đứng trong sân nhà mình.