Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự thật chứng minh ngượng ngùng chỉ có mỗi Hứa Triều Hi cùng chú Chung, dì Phương sau khi kinh ngạc thì cũng chỉ hỏi thăm đối tượng của cậu là quỷ như thế nào, sao chưa từng gặp qua.

Quả nhiên, chỉ cần bản thân mình không ngượng thì vĩnh viễn sẽ là quỷ khác phải ngượng.

Hứa Triều Hi chần chờ chưa muốn nói, cậu biết đồng tính luyến ái dù sao cũng là số ít, nhất là với những quỷ đã từng này tuổi như chú Chung và dì Phương, rất có thể họ sẽ không hiểu.

Thấy cậu do dự, chú Chung giả bộ gắt lên với dì Phương: “Em hỏi nhiều thế làm gì? Định tra hộ khẩu người ta nữa à!”

“Làm sao chứ, em tò mò chút thôi không được sao.” Dì Phương bất mãn nói lại chú Chung, nhưng chỉ thấy chú Chung lắc lắc đầu.

Dù cô không hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn chuyển đề tài, cười cười nói: “Không sao, dì chỉ tò mò thôi ấy mà, các con quỷ trẻ tuổi da mặt mỏng, dì hiểu.”

“Cũng không phải ngượng ngùng, thực ra hai người đều đã gặp anh ấy rồi.” Hứa Triều Hi đáp.

Vừa rồi cậu đã thấy hai quỷ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau rồi, nhưng cậu không muốn cắt ngang họ, sau đó mới nói rõ ràng: “Là anh cháu đó.”

“?”

“…..Hả?”

Ăn tối xong, Hứa Triều Hi về nhà mình.

Sau khi Chú Chung và dì Phương biết hai người bọn cậu yêu nhau đều rất ngạc nhiên, cậu ngồi đó cũng thấy ngại, liền ra về.

Buổi tối, dì Phương cầm theo một cái bình tới gặp Hứa Triều Hi, lúc này Bùi Tế cũng đã đi làm về, hai quỷ còn đang nói chuyện xem buổi tối ăn gì.

Nghe thấy dì Phương đang gọi mình bên ngoài, Hứa Triều Hi nói với Bùi Tế rồi đi ra ngoài gặp dì Phương, cậu vẫn mỉm cười: "Dì Phương có chuyện gì vậy?"

Nữ quỷ cũng nói thẳng: “Trưa nay dì và lão Chung kinh ngạc như vậy là do nhất thời phản ứng không kịp mà thôi, không có ý gì khác đâu.”

Hứa Triều Hi cười lắc đầu: "Không sao."

Cậu vốn không để tâm đến cái nhìn của những quỷ khác, có liên quan gì đến mình đâu, dù sao mặc kệ các quỷ khác có nói gì thì cậu và anh yêu vẫn bên nhau mà.

“Dì chỉ có một nghi vấn,” Dì Phương ghé sát tai cậu nhỏ giọng hỏi, “Anh em cháu…. không có quan hệ huyết thống đấy chứ?”

⊙0⊙

“Đương nhiên là không có!” Hứa Triều Hi vội vàng phủ nhận, thì ra trưa nay dì Phương kinh ngạc là vì chuyện này, cậu giải thích rõ ràng, “Cháu cùng anh ấy không có quan hệ huyết thống, vì lớn lên cùng nhau nên mới xưng hô như vậy thôi.”

“Hầy, dì còn tưởng……” Tức khắc dì Phương nhẹ nhàng thở ra, nói ra rồi chính mình cũng cảm thấy buồn cười, “Không sao đâu, dù sao đều đã chết cả rồi, ai còn để ý chuyện nam nam hay nam nữ bên nhau chứ, ở Minh giới cũng rất thường thấy cặp đôi nam nam ở cùng nhau mà.”

Nói rồi cô nhét cái bình mang theo vào tay Hứa Triều Hi: "Trưa nay dì thấy cháu thích ăn món dưa muối này nên mang qua cho cháu một ít."

Hứa Triều Hi muốn từ chối, đều bị dì Phương dùng một câu “trong nhà nhiều quá ăn không hết” đẩy trở về.

Dì Phương đưa bình dưa muối xong liền đi về, Hứa Triều Hi đứng ở cửa nhìn cái bình vẫn còn thơm mùi dưa muối thì cong khóe miệng rồi chậm rãi cười rộ lên.

“Anh ơi ~~” cậu chạy vào phòng bếp gọi Bùi Tế, giơ cái bình cho hắn xem, “Nhìn này, dì Phương cho bình dưa muối.”

“Em nói chuyện gì lâu vậy?” Nam quỷ nhìn tiểu quỷ không giấu được nét cười liền vươn tay nhận lấy cái bình, “Tối nay ăn không?”

Dù trưa nay đã ăn rồi nhưng Hứa Triều Hi cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một bữa! Cậu liền gật đầu: “Vâng, xào thịt siêu ngon luôn, anh thử đi.”

Bùi Tế: “Thịt khô hay thịt tươi?”

Đã ăn thịt khô rồi, Hứa Triều Hi đáp: “Trưa nay em ăn thịt khô rồi, tối ăn thịt tươi đi.”

Nam quỷ nghe là biết trưa nay Hứa Triều Hi không ăn cơm nhà, vì trong nhà không có dưa muối, hắn để bình lên kệ bếp rồi mới hỏi: “Trưa nay em không ăn cơm nhà à?”

“Vâng, trước giờ cơm trưa em gặp dì Phương và chú Chung, họ rủ sang nhà họ ăn cơm….” Hứa Triều Hi kể, nhân tiện kể luôn chuyện buổi trưa dì Phương hỏi cậu, còn cả chuyện vừa rồi đối phương mang bình dưa muối tới xin lỗi.

Nam quỷ đang xắt rau, nghe vậy quay lại hỏi: “Họ muốn giới thiệu đối tượng cho Niên Niên sao?”

Hứa Triều Hi lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng nói: “Đâu có.” Họ chỉ hỏi cậu có đối tượng chưa mà thôi, đã giới thiệu đâu.

Bùi Tế nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nghĩ: "Cũng không rõ ràng thật..."

Hứa Triều Hi không phát hiện, còn hỏi: “Anh bảo gì cơ?”

“Ta đang nghĩ khi nào mới tinh luyện xong sơn phách.” Nam quỷ đáp.

Hứa Triều Hi quả nhiên bị dẫn sang chuyện khác, tinh luyện sơn phách xong mới có thể dung nhập tinh huyết, liền hỏi: “Vậy khi nào mới có thể tinh luyện xong? Có phải sau này chúng ta sẽ phải chuyển nhà không anh?”

Bùi Tế tính tính thời gian: “Năm sau. Chuyển nhà tới gần cũng sẽ tăng tốc độ dung nhập, nhưng Niên Niên không muốn dọn cũng được, chỉ là tốc độ sẽ hơi chậm chút.”

“Em không phải không muốn dọn….” Đó là nhà của anh, sao em có thể không muốn dọn tới chứ, tiểu quỷ lẩm bẩm nói, “Anh đừng ngại em biến thành Phong Đô thành vườn rau là được.”

Bùi Tế cười: “Thành Phong Đô đã rất nhiều năm không có thay đổi gì rồi, giờ thay đổi chút cũng tốt mà.”

Hứa Triều Hi: từ phong cách cung đình sang phong cách điền viên sao?

……

Sau năm mới dương lịch, Tết âm lịch cũng càng lúc càng gần, các nhà xung quanh nhà Hứa Triều Hi đều tấp nập mua đồ Tết, lên trấn trên cũng thường xuyên trông thấy các quỷ vác bao lớn bao nhỏ về nhà.

Chỉ có mỗi nhà Hứa Triều Hi và Việt Bạch là có thế nào vẫn dùng thế ấy.

“Cậu tới thành Phong Đô ăn Tết sao?” Hôm nay được nghỉ, Việt Bạch liền hỏi Hứa Triều Hi.

Một tuần nữa là giao thừa, các trường tiểu học ở trấn trên đều đã nghỉ đông, mấy nhóc quỷ kết bè đùa nghịch chạy khắp nơi.

Hứa Triều Hi gật đầu, lùi một chỗ cho Việt Bạch ngồi, nói: “Ừ, còn cậu, có đi trấn Thanh Vân không?”

“Ừ.” Việt Bạch gật đầu, “Ông bà tôi đã dặn từ sớm rồi, bảo tôi đừng mua nhiều đồ làm gì, cứ qua đó ăn Tết thôi, còn dặn tôi đưa cả cậu đi nữa.”

Ý, còn gọi cả cậu nữa hả?

Hứa Triều Hi cảm thấy rất ngoài ý muốn: “Để sang Giêng tôi đến chúc Tết nhé, thế còn cậu, đến lúc đó cũng tới thành Phong Đô chơi đi.”

“Thôi thôi,” Việt Bạch từ chối, “Vừa nghĩ tới đến đó sẽ gặp cả đống Quỷ Thần là tôi thấy cuống rồi, thôi cứ chờ khi nào các cậu về thôn Tiểu Khê thì tụ tập sau.”

Nhắc đến mới nhớ trước đây Hứa Triều Hi từng nói đến việc chuyển nhà rồi, cậu ta thở dài: “Ài, tới lúc các cậu chuyển đi, chỉ còn mình tôi ở đây lẻ loi một mình thôi.”

Hứa Triều Hi: “Gì đấy? Có phải tôi không trở lại nữa đâu.”

Ở đây vẫn còn vườn cây ăn quả với ao sen của cậu mà, còn chưa được ăn trái cây với hạt sen đâu.

Nhưng chuyện mà Việt Bạch lo lắng, cậu cũng đang lo đây, anh yêu nói ngày Tết sẽ chính thức giới thiệu cậu với các vị Quỷ Thần, nghe như kiểu gặp gỡ người thân bạn bè vậy, chắc sẽ không phải làm tiệc tối hay gì đó chứ?

Sau đó cậu còn lén hỏi Bùi Tế, Bùi Tế tỏ vẻ: “Nếu Niên Niên thích như vậy thì cũng được mà.”

Hứa Triều Hi: “Không thích đâu!” Không cần phải long trọng như vậy đâu mà.

Ba ngày trước giao thừa, hai quỷ thu dọn đồ đạc về thành Phong Đô.

Lần này thành Phong Đô đã nhiều quỷ hơn rất nhiều so với lần trước họ tới, mọi nơi đều dán chữ Phúc với treo đèn l*иg đỏ, còn có rất nhiều người hầu đi lại.

Hứa Triều Hi chuyển vào ở trong tẩm điện của Bùi Tế, Luyện Y muốn tới sắp xếp hành lý cho họ, Hứa Triều Hi liền từ chối: “Không cần đâu, tôi tự làm là được rồi.”

Anh yêu nói Luyện Y là nữ quỷ, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà để một nữ quỷ nhỏ tuổi sắp xếp hành lý cho mình chứ.

Mặc dù tuổi tác của nữ quỷ nhỏ này có khi bằng tuổi tổ tông của cậu rồi cũng nên…..

Luyện Y cười cười rồi rời khỏi điện, trước khi đi còn nói: “Ngài có việc thì chỉ cần gọi tên ta là được.”

Hứa Triều Hi cười đáp lại, vừa xoay người đã bị nam quỷ ôm vào ngực, hỏi cậu: “Em rất thích Luyện Y sao?”

Hứa Triều Hi: “Cũng được nha.”

Bùi Tế không nói gì, chỉ hôn hôn trán cậu rồi đi sắp xếp hành lý.

Trong tủ quần áo bằng gỗ chạm khắc có rất nhiều cổ phục với màu sắc nặng nề và kiểu cách phức tạp, Hứa Triều Hi tò mò nhìn từng cái một: "Sao giờ không thấy anh mặc mấy cái này vậy?"

Nghĩ mà xem, mặc vào sẽ đẹp trai biết bao cơ chứ.

Bùi Tế treo quần áo cậu ở bên cạnh, nói: “Quá phiền toái, trước kia ta chỉ mặc trong những dịp chính thức, tỷ như trên triều hội hoặc là có ngoại tân tới chơi, hoặc lên thiên đình báo cáo công tác.”

Hả? Những lời này đã hấp dẫn sự chú ý của Hứa Triều Hi.

Cậu giúp nam quỷ thu dọn quần áo và đồ dùng vệ sinh: "Triều hội giống như hoàng đế thượng triều phải không anh? Vậy sao sau đó lại hủy?"

Bùi Tế: "Có di động."

Thượng triều chỉ là một cách để thảo luận công việc, giờ có di động thì chỉ cần tạo nhóm là được, tiện hơn nhiều.

“Quả nhiên khoa học kỹ thuật thay đổi quỷ sinh,” Hứa Triều Hi cảm thán, sau đó lại hỏi, “Thế còn ngoại tân thì sao anh? Ngoại quốc cũng có quỷ sao?”

Bùi Tế: “Có, nhưng không quá giống những gì em tưởng tượng đâu.” Nói xong liền giải thích cho Hứa Triều Hi một chút về quỷ ngoại quốc.

Ngoại quốc có thiên đường và địa ngục, nhưng linh hồn của một người sau khi chết sẽ chỉ xuống địa ngục, còn thiên đường chỉ là nơi sinh sống của những thiên thần có cánh mà thôi.

“Vậy chúng ta có thể đi du lịch nước ngoài được không?” Hứa Triều Hi quan tâm hỏi.

“Tạm thời thì không được,” nam quỷ sờ sờ đầu cậu, “Đại kiếp nạn lần này đã phong ấn toàn bộ các thông đạo từ Minh giới đi tới các nơi khác, giờ ngay cả Thiên Đình cũng không đi được, chỉ có Ngũ Phương Quỷ Đế trấn thủ thông đạo tương liên với Dương gian nên mới không bị cắt đứt liên hệ với Dương thế.”

Cũng vì nguyên nhân này nên lúc trước hắn mới thương lượng với các vị Quỷ Thần để bước vào Chuyển Sinh Trì tránh tai kiếp.

“Thì ra là vậy.” Hứa Triều Hi có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không đặc biệt thất vọng, Minh giới còn rất nhiều nơi cậu chưa đến mà.

Bùi Tế nghĩ nghĩ: “Trên mạng có video đó, nếu em tò mò thì có thể xem qua.”

Hai quỷ đang nói chuyện, Luyện Y ở cửa đột nhiên nói: “Đế Quân, Trung Ương Quỷ Đế cầu kiến.”

Chúc Tết thì phải qua năm mới tới, tới trước thế này chắc chắn là vì công việc.

Bùi Tế nói cho Hứa Triều Hi biết mình đi đâu giải quyết công việc sau đó mới ra ngoài, cũng dặn Hứa Triều Hi nếu nhàm chán thì có thể tới tìm hắn, hoặc bảo Luyện Y dẫn ra thành La Phong đi dạo.

Hứa Triều Hi tạm thời không muốn đi thành La Phong, cậu vẫn khá tò mò với Quỷ Họa Bì.

Bởi vậy, nam quỷ vừa đi khỏi, cậu liền bước đến cửa tò mò liếc nhìn nữ quỷ đang chỉ huy cung nhân trang trí điện kia.

Y phục màu đỏ rất đẹp.

Eo rất nhỏ, đây cũng là vẽ ra sao?

Trang dung so với hôm trước đã thay đổi chút chút rồi, là do trang điểm hay do đổi gương mặt khác nhỉ?

Hả, cô ấy vừa nhìn qua, đồng tử cũng màu đỏ sao…..

“!” Thôi xong, rình coi bị phát hiện!

Thấy Đế Hậu tương lai vẫn cứ nhìn mình, Luyện Y nghĩ có thể cậu có chuyện nhưng ngượng ngùng không nói nên tiến lại gần.

Ai nha, nhìn lén cô nương trẻ tuổi thật sự là không lễ phép.

Mặt Hứa Triều Hi đỏ bừng: “Tôi không cố ý nhìn lén đâu!”

Luyện Y che miệng cười khẽ, không để ý việc nhỏ này, chỉ khẽ hỏi: “Đế Hậu tìm ta có việc gì không?”

“Đừng gọi Đế Hậu nữa, nghe kỳ lắm,” Thấy đối phương cũng không giận chuyện cậu nhìn lén, Hứa Triều Hi liền cười rộ lên, “Tôi tên là Hứa Triều Hi.”

“Quy củ không thể bỏ,” Luyện Y cười cười, hỏi lại lần nữa, “Đế Hậu tìm ta có việc gì không?”

“Thật ra cũng không có gì….” Hứa Triều Hi do dự nói, “Chỉ là, chỉ là tôi có hơi tò mò…..”

“Tò mò chuyện gì?”

“Ờm, họa bì (vẽ da) là họa kiểu gì vậy?”

Vì thế, khi Bùi Tế xong việc trở về, liền trông thấy hai quỷ đang ngồi bên bàn đá trước điện chụm đầu thì thầm.

Đầu bên đầu, thật sự rất gần.
« Chương TrướcChương Tiếp »