Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Triều Hi: "Bao nhiêu?"

Việt Bạch: "Hai vạn hai mươi bốn đồng."

Hứa Triều Hi: “Tại sao cậu lại có nhiều như vậy?” Giọng nói run run

"Tôi không biết," Việt Bạch sờ sờ đầu, "Chẳng lẽ là vì cứu hai đứa nhỏ bị rơi xuống nước trong kỳ nghỉ hè ở trường trung học?"

Càng nói cậu ta càng cảm thấy chính là như vậy: “Một người là một vạn, cộng với những việc khác như đưa trẻ lạc vào đồn cảnh sát và giúp người ta lấy lại túi bị giật trên đường”.

“Cậu thì sao?”

Hóa ra cậu bạn này cũng rất xuất sắc ấy chứ, vậy mà trước nay cậu không để ý.

Trước những ánh mắt tò mò xung quanh, Hứa Triều Hi ngập ngừng lại lúng túng thốt ra mấy chữ: "Hai đồng rưỡi."

Việt Bạch sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên, "Hahahahaha!" Cười to đến mức những quỷ hồn còn lại trong Tần Quảng Vương điện đều quay ra nhìn.

Hứa Triều Hi diện vô biểu tình.

Việt Bạch vỗ vỗ vai cậu, cố nhịn cười nói: “Ha ha ha, không có việc gì, dù sao tôi cũng biết cậu nghèo rồi ha ha ha, cũng có phải ngày một ngày hai đâu.”

Đúng vậy, Hứa Triều Hi khi còn sống là một người nghèo, đến lúc chết lại là quỷ nghèo.

“Đi đăng ký thân phận trước đã.” Cậu lạnh lùng cắt ngang lời chế giễu của bạn mình, đi qua đường trước.

Trung tâm đăng ký thông tin nằm ngay bên kia đường đối diện với cửa sau của Tần Quảng Vương điện, ra ngoài là có thể nhìn thấy.

Hứa Triều Hi và Việt Bạch đi bộ đến tòa nhà này, trước cửa treo tấm biển "Trung tâm đăng ký thông tin phân chia khu tại Minh giới", là một tòa nhà theo phong cách hiện đại, cửa lớn mở rộng, quỷ hồn ra vào lũ lượt.

Việt Bạch nhìn thấy một tấm biển "Quy trình đăng ký thông tin" ở đối diện cửa ra vào, vừa định nhấc chân đi qua thì Hứa Triều Hi đã giữ cậu ta lại.

“Hình như tôi nhìn thấy Mạnh Bà trang rồi.” Hứa Triều Hi nói.

"Mạnh Bà trang? Chỗ uống canh Mạnh Bà ấy hả?" Việt Bạch nhìn quanh hào hứng hỏi, "Ở đâu vậy?!"

Hứa Triều Hi kéo cậu ta rẽ trái. Cuối con phố này có một tòa nhà cổ kính tương tự như Tần Quảng Vương điện, không cần qua tận nơi cũng có thể thấy một hàng dài đang xếp hàng ngoài cửa.

Sở dĩ khi vào thành họ nhìn thấy là vì tòa nhà này không nằm trên cùng một con phố với Tần Quảng Vương điện, tầm nhìn của họ bị chặn.

Hai quỷ không đến quá gần, họ chỉ đứng từ xa quan sát. Dòng chữ "Mạnh Bà trang" thực sự được treo trên cổng của tòa nhà, theo sau là dấu ngoặc - "Phòng hành chính Minh giới khu Đông".

Việt Bạch thốt lên: "Hứa Tiểu Niên, cậu tinh mắt thật đấy! Xa vậy mà có thể nhìn được dòng chữ trên tấm biển."

Hứa Triều Hi: “Tôi đoán đó.” Vì cùng một loại kiến trúc nên nó phải cùng thời với Tần Quảng Vương điện, mà lúc trước lại không thấy Mạnh Bà ở cầu Nại Hà, nên cậu tình cờ đoán được.

Hai quỷ cũng không nói gì đến chuyện đi vào, vô nghĩa, ở Mạnh Bà trang, tám chín phần mười phải uống canh Mạnh Bà. Nếu được lựa chọn, ai muốn mất trí nhớ chứ?

Bọn họ đứng chờ một lúc lâu mới có mấy quỷ bước ra từ Mạnh Bà trang, đi về hướng họ đang đứng.

Việt Bạch: “Xem tôi đây.”

Sau đó cậu ta để Hứa Triều Hi đứng đó rồi tiến đến cùng đối phương hàn huyên nửa ngày, một lát sau trở về nói với Hứa Triều Hi: “Nói chung là mất trí nhớ, chỉ nhớ được một ít tri thức và kỹ năng, còn lại những chuyện đã xảy ra hoặc những người từng quen biết đều quên hết.”

Đây không phải tin tức tốt.

Việt Bạch: “Tôi đã hỏi thăm rồi, hắn nói Thành Đưa Đò không cho phép định cư, chỉ cung cấp chỗ ăn ở miễn phí 7 ngày, sau 7 ngày các quỷ hồn đều phải đến Mạnh Bà trang uống canh Mạnh bà, sau đó cầm theo chứng minh thư rời đi.”

Về phần sau khi rời đi còn có chuyện gì nữa thì chính quỷ hồn cũng không biết.

“Chúng ta phải làm sao đây hả Hứa Tiểu Niên?” Việt Bạch trông mong nhìn Hứa Triều Hi. Cậu ta không muốn mất trí nhớ, nhưng hình như không vào Mạnh Bà trang thì sẽ không được cấp chứng minh thư.

Hứa Triều Hi lại nhìn Mạnh Bà trang ở phía xa, cậu còn không muốn uống canh Mạnh Bà hơn cả Việt Bạch. Xoay người quay lại, cậu nói: "Đi, quay lại Trung tâm Đăng ký thông tin xem, có thể sẽ thu được chút thông tin hữu ích."

Trở lại tòa nhà của Trung tâm Đăng ký thông tin, Hứa Triều Hi và Việt Bạch dựa vào bảng "Quy trình đăng ký thông tin " ở tầng 1, tìm một phòng trống rồi đi vào.

Trong phòng có một màn hình điện tử được treo trên tường, bên trên đang phát tin tức:

1) Phổ cập thông tin về các vấn đề đầu thai và định cư tại Minh giới.

2) Đăng ký thông báo tìm quỷ.

3) Phổ cập thông tin về canh Mạnh Bà

4) Phổ cập thông tin về 7 ngày ăn ở miễn phí trong Thành Đưa Đò.

5) Thông báo tuyển dụng của Thành Đưa Đò cùng địa chỉ liên hệ.

……

Hai quỷ lần lượt đọc, cuối cùng cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Đầu tiên, quỷ mới sau khi nhận phán xét phải cân nhắc xem nên đầu thai hay định cư tại Minh giới, dù chọn phương án nào thì cũng phải đăng ký thân phận. Vì thứ tự luân hồi muộn hơn mấy chục năm nên để tiện quản lý âm phủ, mỗi quỷ hồn đều phải đăng ký.

Những quỷ hồn đã chọn định cư cũng không cần lo lắng về việc liệu sau này có hối hận không, chỉ cần họ muốn, họ có thể đến đệ thập điện để xin lệnh đầu thai bất cứ lúc nào.

Đăng ký thông báo tìm quỷ. Đúng như tên gọi, đó là dịch vụ trả tiền khi đăng ký thông tin để nhân viên quỷ giúp kiểm tra xem có người thân đang sống ở cõi âm hay không, hoặc tìm nơi họ đang ở hiện tại, dịch vụ này không bắt buộc.

Nhưng Hứa Triều Hi và Việt Bạch đều hạnh phúc tột độ.

“Tôi muốn họ kiểm tra xem cha mẹ và ông bà nội tôi đang ở đâu!” Việt Bạch kích động nói, “Cha mẹ tôi mới mất được mười năm. Ông bà nội mất năm trước, nhất định họ còn chưa đi đầu thai!”

Hứa Triều Hi chỉ nói một câu: "Tôi muốn tìm anh yêu của tôi! Anh yêu của tôi, anh yêu của tôi, anh yêu của tôi!"

Hai quỷ cực kỳ phấn khởi nhìn nhau, cả hai đều mừng vì niềm vui bất ngờ này.

Nhưng chỉ vài phút, Hứa Triều Hi héo rũ như một quả bóng bị kim châm. Cậu nói, "Tôi không có tiền."

Việt Bạch vỗ ngực: "Tôi có!"

Hứa Triều Hi: "Chi phí 5000 cho một lần tìm. Ngay cả khi bố mẹ ông bà cậu sống cùng nhau, cậu cũng phải kiểm tra ít nhất hai lần để chắc chắn, sẽ tốn 10.000."

Cũng còn đỡ là ba mẹ Việt Bạch chết cùng một thời điểm, ông bà nội cũng tương tự vậy, sau khi chết rất có khả năng ở cùng nhau.

Tiếp theo là canh Mạnh Bà.

Mọi quỷ hồn đều phải uống canh Mạnh Bà trước khi rời Thành Đưa Đò, nhưng việc này cũng không quá cần thiết và có thể dùng Minh tệ để thay thế.

Khi chính sách định cư được thực hiện lần đầu, thường có những quỷ hồn gây rắc rối vì còn vương vấn với những sự việc dương thế, thêm việc cho nhân viên ở đây, vì vậy Minh tệ này giống như tiền tăng ca để bản thân có thể làm thêm giờ trong tương lai.

Nhưng một lần như vậy phải mất một vạn đồng, số tiền của Việt Bạch chỉ đủ dùng cho bản thân cậu ta.

Hứa Triều Hi hận nha, sao mình lại nghèo như vậy chứ!

"Không sao, không phải có thể làm việc ở Thành Đưa Đò sao? Tiền lương được quyết toán hàng ngày. Chúng ta có thể làm việc để kiếm một số tiền trước khi xin phép không uống canh Mạnh Bà," Việt Bạch an ủi cậu, "Nếu không hiệu quả, vậy chỉ có thể tạm thời uống canh Mạnh Bà, chỉ cần quỷ đó còn ở Minh giới, vậy về sau sẽ có thời gian rất lâu để tìm họ”.

Hứa Triều Hi: "Cậu nói cũng phải, cùng lắm thì sau này chi thêm tiền để đám quỷ ở trung tâm đăng ký tìm giúp là được."

Cậu cũng không ra vẻ từ chối Việt Bạch trả tiền các kiểu, với quan hệ giữa bọn họ thì từ chối kiểu đó mới là khách khí.

"Anh em tốt," cậu nắm tay Việt Bạch, "Sau này tôi kiếm lại được tiền rồi sẽ trả lại cậu."

Việt Bạch cũng cảm động nắm lại tay cậu rồi đáp: “Được! Tôi sẽ không thu tiền lãi!”

Hứa Triều Hi: “…… Lúc này không phải cậu nên nói: Đều là anh em còn trả lại tiền làm gì….các kiểu sao?”

Việt Bạch chớp mắt: "... Nhưng giờ tôi cũng nghèo mà."

Hứa Triều Hi: “Lúc cậu gọi tôi là ba đâu phải thái độ này?”

Việt Bạch: "Bởi vì tôi bất hiếu."

Hai quỷ đồng thời ghét bỏ mà buông tay nhau ra, đi ra nhập thông tin lấy số phòng.

Việc đăng ký danh tính rất đơn giản, lên lầu tìm địa điểm và xếp hàng, sẽ có quỷ nhân viên vào hỏi tên, ngày sinh, ngày mất.

Hứa Triều Hi như “nhà quê ra tỉnh” mà nhìn quỷ nhân viên đang thành thạo gõ trên máy vi tính, sau đó quỷ nhân viên còn hào hứng hỏi cậu: "Cậu có muốn tìm người thân ở Minh giới không?"

Hứa Triều Hi khó khăn đáp: "Không". Chủ yếu là vì không có tiền.

Quỷ nhân viên thất vọng thu tay lại, nhìn cậu rồi nói: "Ngày mai cậu có thể đến Mạnh Bà trang lấy chứng minh thư, ra cửa rẽ phải, tòa nhà có nhiều quỷ hồn nhất ở cuối đường chính là Mạnh Bà trang. Cậu có thể ở Thành Đưa Đò trong 4 ngày. Chậm nhất 4 ngày cậu phải đi, sẽ có quỷ nhân viên khác hướng dẫn cậu bước tiếp theo. "

Hứa Triều Hi: "Không phải Thành Đưa Đò cung cấp 7 ngày ăn ở miễn phí sao?"

Quỷ nhân viên: "Đúng là 7 ngày, tính từ ngày cậu chết đến đêm ngày thứ 7, nhưng hầu hết các quỷ hồn đều không thể từ dương gian vào thành chỉ trong một ngày."

Hứa Triều Hi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bọn họ ở trên đường chậm trễ lâu như vậy. “Cảm ơn.” Cậu nói xong liền đứng dậy muốn đi.

Khi đi ra ngoài, quỷ nhân viên đưa cho cậu một chiếc thẻ phòng, đó là nơi ở tạm thời của cậu ở Thành Đưa Đò, thẻ phòng màu trắng tinh, chỉ có mỗi dãy số 2-375 màu đen.

Chờ Việt Bạch ra ngoài, Hứa Triều Hi cùng cậu ta trao đổi thông tin, thì ra hai quỷ bọn họ được phân cùng một phòng, lô 2 tầng 7 phòng số 35.

Đúng là duyên phận, Việt Bạch cảm thán một tiếng, hỏi: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”

Hứa Triều Hi suy nghĩ một chút: "Trước tiên cứ đi dạo trong thành đi, xác nhận vị trí của từng tòa nhà chức năng."

Khi rời khỏi Trung tâm Đăng ký thông tin, Hứa Triều Hi liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường của hội trường, 3:24 chiều.

Hai quỷ ra cửa rẽ trái, đi được một đoạn, thứ đầu tiên đập vào mắt là một công trường xây dựng. Công trường đang thi công, một nhóm công nhân đang tất bật di chuyển gạch và các thanh thép.

Quản đốc công trình nhìn thấy họ, tiến lại hỏi: "Đến tìm việc phải không? Có biết chuyển gạch không? Nếu không biết chuyển gạch thì nâng thép, tiền công kết toán theo ngày, chuyển gạch 120, nâng thép 100. "

Hứa Triều Hi nhìn thấy một quỷ hồn lớn tuổi tóc hoa râm đang bê một chồng gạch mà vẫn đi nhanh như bay, cậu rất kinh ngạc, rồi quay lại đáp: "Chúng tôi vừa đăng ký danh tính xong, giờ muốn đi tìm hiểu xung quanh trước đã."

Quản đốc hiểu rõ: "Đi xem đi. Trong tất cả những công trường, ký túc xá, căng tin ở Thành Đưa Đò này chỉ có chỗ chúng tôi có mức lương cao nhất. Muốn kiếm tiền thì quay lại đây."

Việt Bạch im lặng, hai quỷ rời khỏi công trường, đại khái cũng phải đi một vòng quanh thành phố.

Thành Đưa Đò này nhỏ hơn họ nghĩ rất nhiều, chắc chỉ bằng diện tích của một trường đại học.

Trong thành trừ Tần Quảng Vương điện, Mạnh Bà trang cùng Trung tâm Đăng ký thông tin, những công trình kiến trúc còn lại chỉ chia làm ba loại: khu dân cư, căng tin và công trường đang xây dựng dở, trong đó khu dân cư là nhiều nhất.

Nghĩ cũng phải, đây chính là sống không mang đến, chết không mang đi.

Trừ một số quỷ hồn vào Thành Đưa Đò bị ném xuống địa ngục chịu trừng phạt, thứ duy nhất còn lại là quần áo họ đang mặc. Những người may mắn có thể có một số Minh tệ nhờ những việc tốt đã làm trên dương thế, nhưng nếu quỷ hồn không định cư ở Minh giới thì cũng chẳng để làm gì.

Ồ, cửa ra ở phía Đông thành còn có một trạm xe buýt, có sáu chuyến một ngày, chỉ cần cầm theo chứng minh thư là có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Việt Bạch muốn bật khóc: "Chết rồi mà cũng phải chuyển gạch kiếm tiền. Trên đời này còn có công lý không vậy."

Hứa Triều Hi cũng nói: "Thì ra Địa phủ là có thật."

Việt Bạch: "Tôi rất nhớ ngôi nhà ở trung tâm thành phố và ngọn núi ở nông thôn của nhà tôi, huhuhu."

Hứa Triều Hi gật đầu đồng ý: "Tôi cũng thế."

Việt Bạch quay đầu ngơ ngác nhìn cậu, thầm nói: Nhà của tôi! Núi của tôi! Cậu nhớ cái gì mà nhớ? Nhưng Hứa Tiểu Niên là người anh em tốt nhất của cậu ta, ngẫm lại thì cũng không thành vấn đề.

Lúc này người anh em tốt lại nói: "Sắp đến giờ cơm tối rồi, chúng ta đi xếp hàng sớm."

Việt Bạch: “Ờ.” Sau đó đi theo cậu vào căng tin.

Trong thành có tổng cộng ba căng tin, Hứa Triều Hi và Việt Bạch vào một căng tin gần tòa nhà họ đang tạm trú nhất. Nội thất của căng tin cũng tương tự như cấu trúc của căng tin trường đại học, có cửa sổ để phục vụ món ăn, bàn, ghế băng dài.

Chỉ là thức ăn được cung cấp ở mỗi cửa sổ đều giống nhau, một món mặn hai món chay cộng với một bát cơm trắng.

“Tại sao thành quỷ rồi mà vẫn phải ăn uống đi vệ sinh vậy, không phải là không cần ăn uống sao?” Nhạc Bạch thở dài nhìn đĩa cơm. Ngay cả những món ăn cũng rất quen thuộc, đây chẳng phải là món khoai tây thái sợi xào vừa nhiều vừa rẻ sao?

“Ai bảo cậu thành quỷ rồi không cần ăn uống vậy?” Hứa Triều Hi ngạc nhiên.

Việt Bạch sững sờ: "Không phải sao?"

Hứa Triều Hi: “Thế vì sao những quỷ hồn cố ở lại dương gian đều phải tu luyện với hấp thu dương khí hả? Nếu không làm vậy thời gian dài sẽ tiêu tán? Quỷ cũng phải tuần hoàn năng lượng, tiêu hao thì phải bổ sung, quỷ so với người nhanh đói hơn nhiều.”

“Rất có đạo lý,” Việt Bạch vỗ tay gật đầu, “Nhưng cái định luật bảo toàn năng lượng này không giống lời cậu có thể nói ra, lại lấy lời của Bùi ca đến diễn hả?”

Hứa Triều Hi khịt mũi: "Anh ấy là của tôi."

Việt Bạch: “Chậc chậc, không hổ là Hứa Tiểu Niên, nhắc tới Bùi Tế là mềm nhuyễn.”

Hứa Triều Hi cong mắt cười cười. Cậu và anh ấy hiện tại đang sống trong cùng một thế giới, chỉ cần kiếm đủ tiền rồi tìm kiếm là có thể gặp lại!

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi vui mừng nói: "Mau ăn cơm đi, ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi, ngày mai liền ra ngoài chuyển gạch ~"

Mặc dù ngày mai họ cũng có thể cầm theo chứng minh thư rồi đi luôn, nhưng sau khi trả xong hai khoản tiền cho Mạnh Bà thang, tổng cộng họ chỉ còn lại 26,5 đồng.

Sau khi thảo luận với Việt Bạch, cậu vẫn cảm thấy tốt hơn là nên làm việc và tiết kiệm một ít tiền, nếu không thì làm sao giải quyết được vấn đề ăn ở sau khi rời khỏi Thành Đưa Đò.

Sau khi ăn xong bữa tối miễn phí trong căng tin, hai quỷ Hứa Triều Hi và Việt Bạch trở về căn phòng được phân cho họ. Phòng không lớn, là loại phòng 8 giường, bài trí giống như ký túc xá trong trường học vậy.

"Hứa Tiểu Niên, cái giường này thật sự có thể ngủ sao? Liệu chăn ga đã giặt chưa, trên đó có quỷ nào từng làm những chuyện không diễn tả được không?" Việt Bạch kinh tởm hỏi, nhìn ga trải giường màu xanh lục.

"Cậu có thể không dùng", Hứa Triều Hi nói, "Nghe nói quỷ không bị cảm lạnh đâu. Cậu có thể thử." Vừa nói, cậu vừa đi qua đi lại trong phòng, nhưng không tìm thấy nhà vệ sinh, trên hành lang cũng không có.

Quái lạ, có chỗ để tắm rửa, sao lại không có nhà vệ sinh?

Muộn hơn chút liền có người bạn đã quen ở công trường lần trước về tới, Hứa Triều Hi hỏi thăm họ và nhận được một tin sốc: quỷ sẽ không đi vệ sinh!

Nam quỷ nọ mặt đầy đau khổ đáp: "Những thứ không tiêu hóa được sẽ nôn ra."

“Vậy cậu nôn ra cái gì?” Việt Bạch thông cảm hỏi.

Nam quỷ liếc cậu ta một cái: "Cậu đang nghĩ cái gì thế hả? Tôi vừa mới ói ra một viên sỏi bị lẫn trong cơm tối! Nghe nói có quỷ còn nôn ra dây thép. Tôi cũng không có nhìn thấy nhưng có một ông lão quỷ nói cái đó không thể tiêu hóa được, sẽ nôn ra. "

Thế là tốt rồi, hai quỷ thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Hahahaha, yên tâm đê, những quỷ có khả năng tiêu hóa mạnh sẽ không hay nôn mửa đâu.” Quỷ hồn nọ nhìn thấy phản ứng của họ, rất buồn cười.

Việt Bạch mặt càng tái xanh: "... Đừng có nhắc tới nữa."

Cả đám quỷ lại cười hô hố một trận rồi mới đi tắm.

Đêm đến, Hứa Triều Hi nằm trên giường.

Sau một ngày làm việc vất vả ở công trường, những quỷ khác đều đã ngủ say.

Giường của Hứa Triều Hi kê sát ban công, từ vị trí của cậu có thể nhìn thấy bầu trời mờ ảo bên ngoài cửa sổ. Minh giới không có sao và mặt trời, nếu may mắn thì có thể thấy mặt trăng vào đêm rằm.

Cái này là do một người bạn cùng phòng hỏi từ quản đốc công trường, trước khi đi ngủ, anh ta đã buôn chuyện với Việt Bạch.

Cẩn thận nhớ lại kinh nghiệm trong ngày hôm nay, Hứa Triều Hi phát hiện ra một điều, trừ những chi tiết đặc trưng, quỷ hồn thực ra cũng giống như con người, muốn tồn tại thì phải lao động.

Lúc còn sống tuy cậu rất nghèo, nhưng dù sao cũng có nhà, có công ăn việc làm ổn định, còn có một chút tiền tiết kiệm. Căn nhà kia do anh ấy vay tiền mua từ khi còn học đại học, sau khi anh mất thì cậu sẽ trả nốt nửa số tiền còn lại.

Khó khăn lắm mới trả hết, nhưng người chết rồi thì mọi thứ cũng thành hư ảo.

Hứa Triều Hi có tiếc nuối không? Không tiếc nuối. Chỉ cần cùng anh yêu ở bên nhau, dù ở Minh giới này làm lại từ đầu cũng được.

Cậu mỉm cười rồi nhắm mắt: Hy vọng đêm nay em có thể nằm mơ thấy anh.

……

Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch muốn đi công trường chuyển gạch ba ngày nhưng không được. Không có cách nào khác, quản đốc chuyển gạch đã quen tay, bọn họ không có kỹ thuật nên chỉ có thể bán thể lực làm việc vặt.

“Hứa Tiểu Niên, tôi nhận được tiền rồi!” Dưới giường truyền đến tiếng Việt Bạch hưng phấn kêu to.

Hôm nay là ngày Hứa Triều Hi và Việt Bạch rời khỏi Thành Đưa Đò, là ngày thứ bảy sau khi họ qua đời, thường được gọi là đầu thất.

Những người bạn cùng phòng trước khi rời đi đều nói rằng trong dịp đầu thất, mọi quỷ đều có thể nhận tài sản do họ hàng trên dương thế đốt cho họ - nếu họ hàng có đốt và đốt đúng.

Lúc nói tới đây, ánh mắt bạn cùng phòng cực kỳ hâm mộ: “Lúc trước ở đây có quỷ có người nhà rất lưu tâm, còn tìm người có chuyên môn làm một đống vàng bạc đốt cho hắn, còn có phòng ở, xe cộ gì đó, sáng hôm đó hắn lấy từ gối đầu ra một chồng giấy chứng nhận, trực tiếp một đêm phất to!”

Tình huống như thế này rất hiếm ở Minh giới.

Bởi vì hiện tại người chân chính có truyền thừa có tay nghề làm thủ công kiểu đó không nhiều lắm, mà càng ít người sẽ tìm đến bọn họ.

Ngày càng có nhiều người trẻ tuổi chọn mua trực tiếp những đồng Minh tệ in theo lô. Giá trị của những đồng tiền này muốn bao nhiêu cũng đều có thể dùng bút viết vào. Hàng loạt số 0, thậm chí không đủ giấy mà điền. Nhưng thực tế nếu đốt thì những đồng tiền này sẽ không đến được Minh giới.

Ngược lại, cái loại tiền giấy kiểu cũ mà ép ra giấy vàng thì vẫn dùng được, nhưng cả Hứa Triều Hi và Việt Bạch đều không nắm rõ tỷ giá, có điều đây không phải điểm mấu chốt, mà mấu chốt là Việt Bạch đã nhận được tiền!

"Là 1500 đồng! Hẳn là do ông bà ngoại tôi đốt," Việt Bạch cầm tiền hôn hôn, "Hứa Tiểu Niên, cậu đã nhận được chưa?"

Hứa Triều Hi cũng lật tìm dưới gối và thấy có một ít Minh tệ, cậu cầm lên đếm đếm rồi nói: “Là 1635 đồng.” Tỉnh cả tiền công tiết kiệm được thì cậu có 1900 đồng rồi.

Đương nhiên, ba mẹ cậu sẽ không đốt cho cậu, mà thậm chí chắc họ còn chẳng biết là cậu đã chết, số tiền này chắc do Viện trưởng đốt. Không biết Viện trưởng thế nào rồi, chỉ mong ông luôn khỏe mạnh.

Nghĩ đến đây, Hứa Triều Hi đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, năm nào cậu cũng đốt loại tiền giấy màu vàng đó cho anh ấy! Khi đó cậu không biết loại nào hữu dụng nên mua mỗi loại một ít.

Anh ấy cũng nhận được tiền cậu đốt rồi phải không?

Cậu tưởng tượng, vẻ mặt anh ấy sẽ thế nào khi nhận được tiền giấy cậu đốt, có phải sẽ lại mím môi cố giấu nụ cười không.

“Hehehe, không nghĩ tới mình phát tài rồi, một ngày may mắn đã bắt đầu!” Giường bên dưới, Việt Bạch đang tràn đầy sức lực, “Hứa Tiểu Niên mau xuống đi, chúng ta ra ngoài lấy chứng minh thư.”

Hứa Triều Hi cất tiền rồi rời giường, cùng Việt Bạch nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Việt Bạch đề nghị thay quần áo mới, xong xuôi, hai quỷ đàng hoàng đi tới Mạnh Bà trang.

Đã có không ít quỷ hồn đang xếp hàng trước Mạnh Bà trang, hai người họ đành phải xếp hàng cuối.

Việt Bạch quay lại hỏi cậu: “Cậu mang thẻ phòng chưa?” Phải xuất trình thẻ phòng mới lấy được chứng minh thư.

Hứa Triều Hi: “Có đây rồi.”

Việt Bạch: "Trả tiền Mạnh Bà thang xong chúng ta còn lại 3700 đồng. Đến Vong Xuyên phải tìm một ngôi nhà để ở, sau đó phải tìm việc làm mới được..."

Họ cũng muốn ở lại đây thêm một thời gian để tiết kiệm thêm chút tiền, dù sao thì ăn ở ở đây đều miễn phí, mỗi ngày đi làm chỉ cần thu tiền cất đi.

Nhưng rõ ràng họ không phải là những quỷ duy nhất nghĩ đến phương pháp này. Hai quỷ đã tận mắt chứng kiến, có quỷ vừa bước ra khỏi ký túc xá, chưa đi được mấy bước đã bị quỷ tốt lôi đi rồi.

Nghe nói là bị lôi đi làm không công, lại còn phải nộp tiền phạt.

Thôi quên đi, không phải chỉ là nghèo thôi sao, ai mà chưa từng nghèo chứ?

Việt Bạch nói nói lại bắt đầu cảm thán quỷ sinh gian nan, lại kêu ca nhớ nhà, nhớ núi. Hứa Triều Hi lơ đãng nghe, vừa nghe vừa nhìn tòa nhà Trung tâm Đăng ký thông tin phía xa.

Ngoài cửa dường như có rất nhiều quỷ hồn, chẳng biết họ đang làm gì?

Nhìn một hồi cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, cậu còn đang nhàm chán muốn quan sát chỗ khác. Nhưng giây tiếp theo, quỷ hồn đông đúc ngoài cửa bỗng tự xếp thành hai hàng, một quỷ hồn quen thuộc từ trong tòa nhà bước ra.

"Anh..." Cậu trừng to mắt.

“Hả?” Việt Bạch khó hiểu ngước nhìn, nhưng Hứa Triều Hi đã chạy như bay về phía Bùi Tế ở phía xa.

“Anh!” Hứa Triều Hi từ trước tới nay chưa từng chạy nhanh như vậy, hai mắt sáng ngời, cậu chạy gần tới nơi rồi nhảy lên ôm lấy nam quỷ nọ.
« Chương TrướcChương Tiếp »