Chương 3

Tạ Vô Ngư hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cánh cửa gỗ màu nâu đỏ kia, ánh mắt thoáng ngưng lại.

Trần Hi như không có chuyện gì xảy ra, vặn tay nắm cửa: "Nghe ban tổ chức nói, phòng của mỗi người chúng ta đều được trang trí khác nhau đấy..."

Tạ Vô Ngư nhất thời không kịp ngăn cản hắn.

"Vô Ngư, phòng của cậu..." Trần Hi vừa bước vào đã bị phong cách trang trí trong phòng của Tạ Vô Ngư làm cho giật mình. Sắc đen u ám trải dài từ trần nhà xuống tường rồi đến sàn nhà, ngay cả tủ quần áo và các đồ nội thất khác cũng đều làm bằng gỗ mun đỏ sẫm, chỉ có một chiếc giường lớn rộng hai mét được phủ ga trải giường và chăn trắng toát đến rợn người.

Cách trang trí kỳ quái này, đừng nói là Trần Hi, đến cả người quay phim đi theo sau cũng không khỏi giật mình: "Thầy Tạ, phòng này trước đây không như thế này..."

Tuy rằng khách mời tham gia chương trình này không phải là những ngôi sao hạng A đình đám, nhưng ai nấy cũng đều có lượng fan riêng, ban tổ chức không dám lơ là, trước khi quay đã tự mình kiểm tra từng ngóc ngách, đặc biệt là phòng của mỗi khách mời, thậm chí còn kiểm tra đến tận năm lần. Người quay phim còn nhớ rõ mình đã đích thân kiểm tra phòng của Tạ Vô Ngư, lúc đó căn phòng được trang trí với tông màu vàng be ấm áp cơ mà...

Liên tưởng đến cái danh "ngôi nhà ma ám ở ngoại ô phía Bắc" của căn biệt thự này, mồ hôi lạnh của người quay phim túa ra như tắm.

"Không sao." Giữa bầu không khí im lặng căng thẳng, một giọng nói êm dịu như suối nguồn vang lên, xua tan bầu không khí kỳ quái trong căn phòng, "Có lẽ ban tổ chức dán nhầm tên phòng rồi."

Tạ Vô Ngư âm thầm lấy một lá bùa trong túi áo ra, xua tan âm khí còn sót lại trong phòng không biết của thứ gì, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra vẻ gì khác thường, quay sang nói với người quay phim: "Anh Lâm, phiền anh liên hệ với đạo diễn hỏi thử xem?"

Người quay phim ngẩn ra một lúc, vội vàng gật đầu.

Trần Hi: "Chủ nhà nghĩ gì vậy, trang trí phòng kiểu này trông âm u quá..."

Hắn nói được một nửa, bỗng nhớ ra căn biệt thự này là một trong những ngôi nhà ma ám nổi tiếng, trong lòng không khỏi có chút lo sợ.

Tạ Vô Ngư suy nghĩ một chút: "Có lẽ vì người giàu thích tìm kiếm cảm giác mạnh?"

Trần Hi bỗng nhiên hết sợ, "... Chắc vậy."

Bên này hai người đang nói chuyện, bên kia người quay phim đã gọi điện thoại xong.

"Quả nhiên là ban tổ chức nhầm lẫn." Vẻ mặt của người quay phim đã tốt hơn nhiều so với lúc trước khi gọi điện, "Haiz, mấy trợ lý mới vào làm việc còn vụng về, thật ngại quá thầy Tạ, phòng của thầy là phòng này."