Chương 5: Quá khứ của "đồ nhà quê".

Edit: TCNPM.

CHƯƠNG 5: Quá khứ của "đồ nhà quê".

Nếu Nghiêm Tri Lý nói không cần phải quan tâm, vậy thì Liễu Cần liền cũng không có ý tứ quản chuyện kia, thậm chí chuyện quản gia cũng chưa vội vã nhúng tay.

Loại chuyện này căn bản không nhớ được, tuy rằng Liễu Cần không hiểu quy củ trong kinh là như thế nào, nhưng nhà lớn như vậy không thể không quản, hơn nữa nàng biết phân rõ nặng nhẹ, dù nàng cùng Nghiêm Tri Lý cảm tình rất sâu nặng,nhưng rốt cuộc cũng xa nhau 6 năm, có một số thứ đã không còn như trước kia.

Bảo tỷ với Quý ca đều đã chọn được tiểu viện của mình, bởi vì Quý ca tuổi còn nhỏ, cho nên cuối cùng chọn ra tiểu viện gần nhất với chính viện nhất, mà Bảo tỷ chọn cái lớn nhất. Bảo tỷ đã có ý tưởng trang trí cho tiểu viện của mình, trước kia nhà nghèo ăn không no, chỗ ở cũng không được tốt, hiện giờ cha nàng đã có tiền, nhà nàng giàu có đương nhiên là muốn chọn cái tốt nhất, huống chi việc trong nhà cũng không cần nàng phải làm việc.

Tuy rằng đã có tiểu viện riêng, nhưng Bảo tỷ cùng Quý ca vẫn ở chính viện trước, chờ hai đứa trẻ thích ứng một chút, rồi sửa chữa xong tiểu viện thì qua đó ở.

Trước khi bọn họ đến kinh thành, Trần Thu đã cho người chuẩn bị không ít đồ, không thiếu thứ gì, lúc bọn họ rời cung, mang theo xe lớn xe con kéo rất nhiều đồ trở về.

Bảo tỷ mang Quý ca đi chơi, Nghiêm Tri Lý tự làm thị vệ đi theo, hắn đi cạnh thê tử, nhịn không được hỏi: “Hình như nàng đang có tâm sự?”

Liễu Cần nhấp môi dưới, đôi mắt hồng lên, nói: “Bảo tỷ từng gϊếŧ người.”

Nghiêm Tri Lý sửng sốt, đối với hắn thì gϊếŧ người không phải chuyện lớn gì, hắn có thể đi đến hôm nay chẳng phải đã gϊếŧ rất nhiều người hay sao, chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới nữ nhi của mình còn nhỏ như vậy mà đã từng gϊếŧ người.

“Không thể trách Bảo tỷ.” Liễu Cần vội vàng giải thích nói: “Lúc ấy bên ngoài rất loạn, có rất nhiều mẹ mìn, có hai bà tử nửa đêm tới nhà định cướp Quý ca đi, còn đả thương nương với thϊếp, nếu không có Bảo tỷ, sợ là Quý ca đã bị cướp đi rồi.”

Nghiêm Tri Lý cũng không biết còn có chuyện này, hỏi: "Các nàng bị thương có nặng không?”

Liễu Cần nghĩ đến khi đó thì tuyệt vọng, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn: “Nương bị thương ở đầu, Bảo tỷ dùng dao đốn củi trong nhà gϊếŧ người.”

Nghiêm Tri Lý trầm giọng nói: “Chết là đáng.”

Liễu Cần nhấp môi dưới: “Hai người kia lúc ban ngày thϊếp còn gặp qua, nghe nói trong nhà còn có ngườ thân..”

Nghiêm Tri Lý thần sắc đổi đổi, nắm lấy tay Liễu Cần, nếu là thân thích sợ là sau khi hai người kia mất tích, những người đó cũng từng tới tìm, nhưng làm những điều đáng xấu hổ như thế thì chắc không dám công khai hỏi han, sợ là âm thầm tìm hiểu cũng không ít đi.

“Nương với thϊếp cùng nhau đem thi thể đi xử lý.” Liễu Cần nghĩ đến cái đêm dầy máu me, hai tay đều run: “Bọn thϊếp ý thức được trong thôn không an toàn, sợ là sau này sẽ càng ngày càng không an toàn.”

Nghiêm Tri Lý duỗi tay ôm thê tử, đương nhiên là không an toàn, khi đó chiến loạn, người người hoảng sợ, bốn người bọn họ là mục tiêu tốt nhất để người khác xuống tay.

Liễu Cần chậm rãi nói: “Nương với thϊếp trộm mang trang sức đem bán, thuê một tiểu viện, Bảo tỷ…… Bảo tỷ đi tìm nhà có tiền bán làm nha hoàn.”

Nghiêm Tri Lý biết chuyện, nhưng từ chính miệng thê tử nói ra làm trong lòng hắn cảm thấy đau đớn. Nếu có thể nghĩ được biện pháp, Liễu Cần sẽ không đồng ý để nữ nhi làm nha hoàn cho người khác: “Không phải là bán mình, mỗi tháng đều có chút tiền tiêu vặt, cho nên chỉ có thể làm nha hoàn thô sử.”

Những nha đầu thân cận trong mấy nhà đó đều có khế ước bán mình, mà Liễu Cần cũng hiểu biết, nàng không thể bán nữ nhi.

Nghiêm Tri Lý hít một hơi thật sâu, đôi mắt đều đỏ lên nói: “Là ta có lỗi với mẹ con các nàng.”

Liễu Cần lắc lắc đầu, nếu có thể, nàng muốn mình đi, nhưng những nhà đó chê nàng lớn tuổi, nàng chỉ có thể giặt quần áo, may vá cùng thêu vài thứ ở nhà, bởi vì nàng còn muốn chăm sóc bà bà bị thương và nhi tử nhỏ tuổi.

“Bảo tỷ mỗi tháng đều đem tiền tiêu vặt về.” Liễu Cần nói: “Cũng may binh lính của phu quân rất tốt, tiếp quản thị trấn cũng không làm khó cho chúng ta, trả lại lương thực, còn đem du côn bắt sạch.

“Ta xin lỗi, thực lòng xin lỗi, ta nên tìm được các nàng sớm hơn.” Mặc dù thê tử nói rất nhẹ nhàng, nhưng những ngày tháng đó chỉ sợ là rất gian nan. Nghiêm Tri Lý nói: “Thực lòng xin lỗi nàng.”

Liễu Cần ôn nhu nói: “Không liên quan đến chàng mà, tình hình như vậy mà muốn tìm người e rằng rất khó, huống chi chúng ta còn cố ý mai danh ẩn tích.”

Nghiêm Tri Lý nghe thê tử nói, chỉ cảm thấy áy náy.

Liễu Cần cười khanh khách, nhìn trượng phu, mấy năm nay khổ đau không khiến nàng oán hận, ngược lại càng thêm ôn nhu: “Chúng ta vẫn luôn biết chàng làm chuyện lớn, là đại nhân vật, cho nên chờ đến khi an ổn, chúng ta liền tìm đại bá với chàng.”

Ngay cả khi các nàng nghèo nỗi ăn đủ no, cũng không quên để lại cho Nghiêm Tri Lý thông tin.

Liễu Cần nói: “Cũng may Vương phu nhân là người tốt tính.”

Vương phu nhân là chủ mẫu nhà Bảo tỷ làm việc, sau thấy Bảo tỷ tuổi còn nhỏ, sắp xếp cho Bảo tỷ đi theo bên người nàng, ngay cả bạc hàng tháng đều giống với nhất đẳng nha hoàn, lượng công việc cũng ít, còn dạy Bảo tỷ rất nhiều thứ, khi biết được Quý ca thích đọc sách, bà còn tặng cho Quý ca một bộ giấy và bút mực.

Sau đó Vương phu nhân cũng giúp các nàng hỏi thăm tin tức về Nghiêm Tri Lý, vậy nên người một nhà bọn họ mới có thể đoàn tụ.

Nghiêm Tri Lý cũng cảm kích Vương phu nhân, nếu không có bà, sợ là thê nữ còn phải chịu rất nhiều đau khổ: “Chúng ta sẽ báo đáp bà ấy thật tốt.”

Liễu Cần ôn nhu nói: “Dù sao chúng ta cũng chịu ân tình của người ta, phu quân nhớ giúp đỡ họ.”

Nghiêm Tri Lý cảm thấy đây là chuyện đương nhiên: “Đến lúc đó cũng mời bà ấy vào phủ chơi vài hôm, để chúng ta cảm ơn bà ấy.”

Liễu Cần hơi hơi rũ mắt, nàng yêu trượng phu, cũng yêu con mình, nhà mẹ đẻ nàng không phải xuất thân phú quý, hiện giờ chỉ có thể dựa vào trượng phu. Mà Từ thị tuổi trẻ xinh đẹp, lại xuất thân thế gia, hiện giờ lại có thai, nếu có thể sinh con trai, khó có thể bảo nàng ta không nảy ra ý nghĩ tranh đoạt.

Giọng nói Liễu Cần mang theo lo lắng: “Đều là ta vô dụng, để Bảo tỷ còn nhỏ tuổi phải nuôi gia đình, nếu Bảo tỷ làm sai hay nói sai cái gì, phu quân, phu quân phải dạy dỗ nó.”

Nàng không nói về Quý ca, chỉ nói Bảo tỷ, bởi vì nàng biết chỉ Bảo tỷ phải lo lắng , Quý ca sẽ tuyệt đối không làm gì có hại.

Nghiêm Tri Lý nghiêm mặt nói: “Nàng yên tâm.”

Bảo tỷ không biết chuyện mẫu thân mình mưu tính, nàng ngủ ngon lành, mặc dù trước khi ngủ vẫn luôn tự hỏi chuyện Từ thị có thai, nhưng một đường bôn ba, nàng rốt cuộc cũng mệt mỏi, ngủ rất sâu.

Trong mộng, nàng trở về thời điểm tới vương phủ, ngày đó bên ngoài rơi một trận tuyết nhỏ, nàng lúc đó đang ở phòng bếp làm việc, bởi vì nàng tuổi nhỏ cũng không làm được việc quá nặng, cho nên được sắp xếp nhặt rau, cũng coi như là việc nhẹ nhàng.

Tới gần giếng nước đã cảm thấy lạnh rồi, huống chi còn phải để tay trong nước.

Chỉ là Bảo tỷ đã quen, nhưng nàng nghe nói, trước kia khi phu nhân quản gia, vào mùa đông, Vương phủ rửa rau đều dùng nước ấm, mấy năm nay phu nhân bởi vì thiếu gia chết, đau thương quá độ mà thân thể bị thương, chuyện trong phủ đều giao cho thϊếp thất. Lại nói thϊếp thất kia là do Vương lão gia khăng khăng muốn nạp vào, khi cửa còn mang theo một nữ nhi, không đến sáu tháng sau lại sinh Vương lão gia sinh một nhi tử.

Bảo tỷ còn nghe những bà tử lén nói, Vương lão gia có thể có gia nghiệp lớn như vậy đều là dựa vào nhà mẹ đẻ Vương phu nhân, chẳng qua hiện giờ Vương lão gia đã phú quý, lúc này mới dám đem nữ nhân hài tử nuôi bên ngoài mang về nhà.

Bởi vì Bảo tỷ tuổi nhỏ, không tồn tại cảm giác uy hϊếp gì, cho nên nàng nghe bà tử nói chuyện cũng không sao, nhưng thật ra khi nàng nghe xong cũng hiểu không ít chuyện.

Chỉ là nghe nhiều, Bảo tỷ cảm thấy không có liên quan gì đến mình, nàng cũng không nghĩ tới chuyện sẽ được gặp Vương phu nhân.

Chuyện Vương phu nhân chú ý tới Bảo tỷ cũng là trùng hợp, ngày ấy ban đêm nàng mơ thấy nhi tử nói muốn ăn mì sợi nàng làm, lúc này mới đi đến phòng bếp, thấy Bảo tỷ đang nghiêm túc rửa rau.

Bảo tỷ mặc một cái áo bông cũ, ngồi thành một nắm nhỏ, vì bị đông lạnh mà thường xoa xoa tay, mi mắt cong cong, làm người ta cảm thấy thư thái.

Vương phu nhân thích trẻ con, nhìn bộ dáng của Bảo tỷ, càng làm bà nhớ tới đứa con gái khi còn nhỏ của mình, con gái bà gả đi rất xa, hiện giờ bên ngoài loạn như vậy, một chút tin tức đều không có. Vương phu nhân đem Bảo tỷ tới bên ngườimình, cũng bảo nàng không cần phải làm việc gì, chỉ cần nàng nói chuyện với bà là được rồi.

Lâu ngày ở chung, Vương phu nhân càng thích Bảo tỷ, bởi vì Bảo tỷ là đứa bé có tình có nghĩa.

Mỗi tháng Bảo tỷ có thể về nhà hai ngày, mỗi lần từ nhà trở về, đều sẽ mang cho Vương phu nhân một ít lễ vật, cũng không phải đồ gì quá quý giá, đều là con mồi Bảo tỷ săn được, có khi là trái cây ngon, hoặc cũng có khi là hoa dại bên đường……

Mặc dù không đáng giá nhưng lại rất dụng tâm.

Vương phu nhân cười nhiều hơn, có Bảo tỷ bên người, chuyện ăn uống đều tốt lên.

Trong phủ tuy rằng có người theo phe tiểu thϊếp, chỉ là tiểu thϊếp kia thật sự không phải người chuyên quản gia, hơn nữa những người nghiêm chính đều không ưa nàng ta, cho nên không ít người đều về phe Vương phu nhân.

Sai khi con trai chết, Vương phu nhân vẫn luôn ăn chay, chỉ là sau đó bà phát hiện Bảo tỷ thích ăn thịt, canh trứng,..., cho nên mỗi lần Bảo tỷ cùbg bà dùng bữa, đều sẽ bato nhà bếp làm một chén canh trứng với vài món ăn mặn, có Bảo tỷ ăn cùng, Vương phu nhân cũng ăn một ít canh trứng, khí sắc vì thế mà tốt lên rất nhiều.

Vương lão gia cũng chú ý tới việc thê tử thay đổi, hơn nữa hắn phát hiện khi thê tử quản gia, mọi chuyện làm hắn rất hài lòng, mỗi lần ăn cơm đều có món mình thích, chuyện thê tử đối nhân xử thế cũng rất tốt, khiến hắn không thể bắt bẻ gì cả. Mà hiện giờ thϊếp thất quản gia, nếu không phải hắn phát hiện sớm, sợ là đã đắc tội với mọi người hết rồi.

Ví dụ đơn giản nhất, một hộ vợ cả cùng vợ lẽ sinh con, đưa thứ gì đều phải chú ý, ngay cả cùng là con vợ lẽ, nhưng cũng phải nhìn con vợ lẽ được sủng ái không được sủng ái, nếu có nhà không có con vợ cả mà chỉ có con vợ lẽ, đưa lễ vật không thể giống nhau được. Ngày đó thϊếp thất Vương lão gia không hiểu được chuyện này, Vương lão gia đề nghị thê tử quản gia một lần nữa nhưng Vương phu nhân không đồng ý.

Vương lão gia phát hiện thê tử sau khi thay đổi, lại đề nghị chuyện kia, lần này Vương phu nhân do dự một chút mới đồng ý.

Bảo tỷ nhưng thật ra đã thử hỏi, Vương phu nhân cười cười mà không giải thích, xoa xoa đầu Bảo tỷ, bảo làm người mang tặng Bảo tỷ không ít lương thực cùng vải vóc, dù không phải đồ đặc biệt tốt nhưng lại rất thực dụng, sau khi phát hiện trong thành không an ổn, còn mang một nhà Bảo tỷ vào ở trong phủ.