Chương 3: Đạo lý sinh tồn của "đồ nhà quê".

Edit: TCNPM.

CHƯƠNG 3: Đạo lí sinh tồn của "đồ nhà quê".

Nghiêm Siêu cũng đứng ngồi không yên, Gia Vọng là con trai đầu của hắn, cảm tình cũng sâu đậm nhất, hắn nhìn vị trí cái bớt của Quý, so với vết thương của Gia Vọng thì không sai biệt lắm, hơn nữa ngay cả hình dạng đều tương tự.

Lão phụ nhân vội vàng truy hỏi: “Các con đang nói cái gì vậy?”

Quý ca có chút khẩn trương, hắn theo bản năng đi đến gần tỷ tỷ, Bảo tỷ duỗi tay nắm lấy tay đệ đệ.

Nghiêm Tri Lý cũng nhìn cái bớt kia, thần sắc có chút phức tạp, nói: “Quý ca...sinh nhật của Quý ca là sau bảy ngày mà Gia Vọng mất.”

Một mảnh tĩnh lặng.

Nghiêm Tri Lý nắm tay thê tử, trấn an nàng: “Hơn nữa cái bớt trên eo Quý ca...… là chỗ lúc trước Gia Vọng bị thương.”

Bảo tỷ nghe cái hiểu cái không, nàng nhìn mấy người lớn trong nhà, nói: “Quý ca là Quý ca.”

Mặc dù nàng thích Gia Vọng ca thật, nhưng Bảo tỷ cảm thấy Quý ca chính là Quý ca, là đệ đệ nàng.

Nghiêm Siêu đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn Quý ca có chút phức tạp, thêm nhiều phần là yêu thương: “Đúng vậy, Bảo tỷ nói rất đúng.”

Trần Thu cũng phát hiện mình dọa Quý ca, khi nhìn kỹ bộ dáng của Quý ca, càng ngày càng cảm thấy raat giống Gia Vọng khi còn nhỏ: “Là bá mẫu không tốt, Quý ca đừng sợ, con thích ăn thịt bò phải không? Bá mẫu sai người làm cho con một mâm nhé?”

Quý ca nói: “Không cần đâu ạ, con ăn no rồi.”

Trần Thu duỗi tay xoa xoa đầu Quý ca.

Buổi tối khi bọn họ ở trong hoàng cung, Bảo tỷ cảm thấy mọi thứ rất thần kỳ, lần đầu tiên nàng tắm trong một cái ao lớn như vậy, còn rải rất nhiều cánh hoa, chỉ là có rất nhiều người bên cạnh hầu hạ, Bảo tỷ không thích ứng được, nàng có chút sợ sệt mà nắm lấy tay mẫu thân.

Liễu thị trong lòng cũng có chút bất an, rất nhiều đồ vật nàng cũng không biết tác dụng, thật ra trước kia, nhà mẹ đẻ nàng cũng được coi như là giàu có, trước khi gả cho Nghiêm Tri Lý, bên người cũng có tiểu nha đầu hầu hạ, chỉ là sau khi nàng gả về nhà chồng, cha mẹ đều không còn nữa, trong nhà chỉ còn tẩu tử với huynh trưởng.

Trong lòng tẩu tử đối cha mẹ Liễu thị vẫn luôn bất mãn, cha mẹ mất được hai năm, huynh trưởng Liễu thị cũng đối với muội muội duy nhất này khá tốt, chỉ là lâu dần, rốt cuộc gia đình hắn mới quan trọng nhất, Liễu thị cũng không oán hận, gả cho Nghiêm Tri Lý là đường nàng chọn, cha mẹ cũng cho nàng ít của hồi môn.

Nghiêm Siêu cùng Nghiêm Tri Lý sau khi rời nhà rađi, mấy năm không trở về, bấy giờ ca ca của Liễu thị còn tới tìm nàng, nói rằng Nghiêm Tri Lý đã chết rồi, bảo nàng trở về, qua hai năm thì tái giá, nhưng mà bị Liễu thị cự tuyệt, nàng bán của hồi môn đi, chăm sóc một nhà già trẻ.

Sau đó Nghiêm Tri Lý trở về, hắn còn nhớ rõ đại cữu ca, bèn đi tìm đại cữu ca, chỉ là đại cữu ca không chịu cùng hắn rời đi, cho nên Nghiêm Tri Lý để lại cho hắn chút bạc, mang theo người một nhà rời đi, chờ sắp xếp người nhà ổn thỏa, Nghiêm Tri Lý để lại bạc rồi lại một lần nữa rời đi.

Sau khi dọn đến nơi ở mới, Nghiêm Siêu cùng Nghiêm Tri Lý có trở lại vài lần, chỉ là bọn họ không nói cái gì, trong nhà cũng cảm thấy hai người bọn họ hẳn là làm chuyện không bình thường, biết bọn họ đã an ổn chút, lão phu nhân bảo Trần Thu mang theo Gia Vọng đi cùng.

Vốn dĩ cũng muốn cho Liễu thị cùng đi, lão phu nhân ở nhà một mình có thể chăm Bảo tỷ, chỉ là không nghĩ tới Liễu thị vừa vặn có thai, Nghiêm Tri Lý để lại người chăm sóc các nàng, khi Liễu thị mang thai bốn tháng, thị trấn bên này bỗng nhiên loạn cả lên, Nghiêm Tri Lý để lại hai người mang theo các nàng chạy trốn suốt đêm.

Chỉ là ba người họ, một người thì mang thai, một già một trẻ, căn bản chạy không được nhanh, trong đó một người vì giúp họ thoát thân, dẫn truy binh rời đi, giúp bọn họ sắp xếp, nói là đi hỏi thăm tin tức, không ngờ lại một đi không trở về.

Liễu thị bọn họ cũng không dám ở lâu, lại trộm rời đi.

Bên ngoài chiến loạn, các nàng không có hộ tịch, chỉ nói là chạy nạn, cuối cùng ở lại một thôn nhỏ dành cho nạn dân. Hành lý tiền tài của ba người họ ở trên đường bị mất rất nhiều, ngày thường quả thực sống rất gian nan.

Liễu thị nhìn nữ nhi bơi qua bơi lại trong nước, nàng hiện giờ đã mười ba tuổi,thoạt nhìn vừa gầy vừa đen, trên người còn có sẹo, trên tay chân đều là vết ban đỏ, chỉ cần không mở miệng, rất ít người có thể nhận ra nàng là nữ tử.

Nghĩ đến chuyện trong nhà, nghĩ đến Bảo tỷ, Liễu thị liền đỏ đôi mắt.

Bảo tỷ bơi một vòng đã trở lại, cười hì hì nói: “Nương, thật thoải mái.”

Liễu thị sờ sờ đầu nữ nhi: “Thích thì chơi nhiều một chút.”

Bảo tỷ duỗi tay lấy hoa quả đặt bên cạnh bể tắm, đưa cho Liễu thị nói: “Nương, ngọt lắm đó.”

Liễu thị nhận lấy, nhìn thoáng qua cung nữ xung quanh, nàng không ăn, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vừa Bảo tỷ ăn một quả, cung nữ quỳ gối trên đài định giúp Bảo tỷ lau tay, lại thấy Bảo tỷ chui vào trong nước lần nữa. Cung nữ thu hồi tay, yên tĩnh quỳ gối.

Liễu thị cảm giác được ánh mắt cung nữ nhìn họ có chút quái dị, tuy rằng mấy cung nữ đó đều yên lặng nhưng làm như thế khiến người ta cảm thấy lưng như bị kim chích, chỉ là nhìn Bảo tỷ mặt tươi cười, Liễu thị nhấp môi dưới, cố gắng xem nhẹ những cái đó, rốt cuộc quan trọng nhất chính là khiến nữ nhi vui vẻ, mấy năm nay nữ nhi cũng chịu không ít cực khổ, chỉ cần nàng vui vẻ thì tốt rồi.

Chờ hai người tắm xong, thay quần áo mà Trần Thu đã chuẩn bị trước, đều là dùng chất liệu tốt nhất để làm, mặt trên có thêu hoa, đồ tốt như này các nàng đều chưa gặp qua, nhưng mà mặc vào người lại cảm thấy bó tay bó chân.

Bảo tỷ túm túm tay áo, rồi sờ sờ cái đai lưng, cảm giác liền chân đều không thoải mái, lại có chút ngượng ngùng, lén nhìn chính mình trong chiếc gương đồng, nhỏ giọng nói: “Nương, đẹp không ạ? Có phải trông rất kỳ quái hay không?”

Chiếc gương đồng kia phản chiếu rất rõ ràng, khi Bảo tỷ vừa nhìn thì hơi hoảng sợ.

Liễu thị cũng nhìn chính mình trong gương, hơi hơi cắn môi dưới, trên mặt là vài phần ngượng ngùng với khẩn trương, nàng duỗi tay sửa sang đầu tóc nữ nhi: “Rất đẹp, Bảo tỷ là đẹp nhất.”

Bảo tỷ nhếch miệng nở nụ cười, xoay một vòng, nói: “Nương cũng đẹp, so tiên nữ còn đẹp hơn.”

Khi Liễu thị cười rộ lên trông rất xinh đẹp, nắm tay nữ nhi đi ra ngoài, bên ngoài Nghiêm Tri Lý đặt nhi tử lên vai chạy như điên, từ trước đến nay Liễu thị chưa thấy Quý ca vui vẻ như vậy, bé nắm lấy tóc Nghiêm Tri Lý lớn tiếng kêu lên, không có hình tượng chút nào.

Nghiêm Tri Lý nhìn thấy Liễu thị cùng Bảo tỷ ra ngoài, lập tức ngừng lại, hắn chưa từng nhìn thấy thê tử trang điểm ăn diện, trong lúc nhất thời, thế mà lại ngây người.

Liễu thị cắn môi dưới, cúi đầu ngượng ngùng cười, một làn gió thổi qua, tựa như gặp được thiếu nữ ngồi trong sảnh an tĩnh đọc sách trước kia.

Nghiêm Tri Lý mang theo nhi tử đến gần, dem nhi tử buông xuống trước, lúc này mới thật cẩn thận cài cho thê tử một cây trâm, nắm tay nàng: “Cần Nương, cảm ơn nàng.”

Mi mắt Liễu Cần cong cong, bởi vì làm lụng vất vả nên tay nàng có chút thô ráp, chỉ là Nghiêm Tri Lý lại cảm thấy đôi tay làm cho hắn thấy ấm áp.

Quý ca duỗi tay che lại đôi mắt, nói: “Tỷ, phu tử nói là phi lễ chớ nhìn.”

Bảo tỷ còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Tri Lý đã nở nụ cười, làm Liễu Cần đỏ mặt, Nghiêm Tri Lý trộm nhéo tay thê tử, lúc này mới nhìn về phía con trai, hỏi: “Phu tử còn dạy con cái gì nữa?”

Quý ca nói: “Dạy rất nhiều.”

Bởi vì cho Quý ca đi học tư thục nên trong nhà cũng vất vả tích cóp, Quý ca cũng hiểu chuyện, cho nên học rất nghiêm túc.

Liễu Cần vốn nghĩ hai đứa nhỏ tới nơi xa lạ sẽ không ngủ được, Nghiêm Tri Lý định thương lượng một người ngủ cùng nữ nhi, một người ngủ cùng nhi tử, ai dè hai đứa nhỏ căn bản không sợ, nằm ở trên giường không bao lâu liền ngủ rồi, làm cho Nghiêm Tri Lý với Liễu Cần dở khóc dở cười.

Nghiêm Tri Lý thành thân với Liễu Cần đã nhiều năm, cũng có 2 đứa, 6 năm không gặp mặt, lúc này không chỉ có Liễu Cần, ngay cả Nghiêm Tri Lý cảm thấy có chút ngượng ngùng, Nghiêm Tri Lý nắm tay thê tử, nhìn vết sẹo trên mu bàn tay, trong vừa chua vừa xót: “Mấy năm này các nàng chịu khổ rồi.”

Năm đó khi bọn họ biết tin tức thì cho người đi tìm thì đã muộn, căn bản không tìm thấy bất kì manh mối gì.

Liễu Cần ôn nhu nói: “Không khổ.”

Nghiêm Tri Lý do dự một chút nói: “Ta hai năm trước đã nạp thϊếp.”

Thân thể Liễu Cần run lên nhìn về phía Nghiêm Tri Lý, môi run rẩy lại nói không ra, kỳ thật nàng đã sớm nghĩ tới chuyện này.

Nghiêm Tri Lý cảm thấy hổ thẹn với Liễu Cần, chuyện này chính miệng hắn nói ra, so Liễu Cần từ người khác nghe được thì tốt hơn: “Ta, ta……thật lòng xin lỗi nàng.”

Liễu Cần lắc đầu, lại nhịn không được rơi lệ: “Không trách phu quân.”

Các nàng đã không có tin tức 6 năm, đừng nói nạp thϊếp kể cả cưới vợ khác, Liễu Cần cảm thấy đều có khả năng. Chỉ là lúc này nghe được, trong lòng vẫn rất đau.

Nghiêm Tri Lý khi biết được tin tức của thê nhi, đã từng nghĩ tới trực tiếp đem người rời đi, nhưng thân phận người nọ có chút đặc thù.

Chẳng nghĩ là cuối cùng, người thắng là bọn họ, nhưng triều đình vẫn không yên ổn, những thế gia, quý tộc cùng cựu thần tiền triều…… Bọn họ không thể đem người gϊếŧ sạch, như vậy sợ là kinh thành lại loạn lên.

Nghiêm Tri Lý muốn hứa hẹn với thê tử, rồi lại không mở miệng được, mặc kệ vì cái gì, đều là hắn có lỗi với thê tử.

Liễu Cần nhỏ giọng nói: “Chỉ cần... người một nhà chúng ta có thể ở cùng nhau là đủ rồi.”

Rốt cuộc so với đại tẩu, nàng đã hạnh phúc hơn rồi, hơn nữa Liễu Cần vẫn luôn nhớ rõ lời mẫu thân nói, tình yêu giữa phu thê chẳng bền lâu, ngay cả mối quan hệ sâu sắc nhất cũng sẽ phai nhạt sau vài cuộc cãi vã mà thôi.

Nghiêm Tri Lý ôm thê tử, Liễu Cần nhu thuận dựa vào l*иg ngực trượng phu, ngay cả cổ đều đỏ lên……

Bị cha mẹ cho rằng đã ngủ, Bảo tỷ sau khi thấy cha mẹ đi rồi, liền mở bừng mắt, giường này mềm, trong phòng còn hương thơm, nhưng nàng lại cảm thấy tất cả đều không chân thật.

Cũng không biết có phải tách ra đã lâu rồi hay không, Bảo tỷ cảm thấy đại bá cùng đại bá mẫu cũng đều rất kỳ quái, so với bộ dáng trong trí nhớ hoàn toàn không giống, hơn nữa bên người đại bá còn có nhiều nữ nhân và hài tử khác, mà con trai duy nhất của đại bá mẫu đã không còn.

Hết thảy mọi thứ đều làm Bảo tỷ khó chịu, lại không thể biểu hiện ra ngoài, Bảo tỷ thoạt nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng mấy năm nay trải qua nhiều chuyện làm nàng thành thục hơn rất nhiều với bạn cùng trang lứa.

Phụ thân không ở bên cạnh, chỉ có nãi nãi, thân thể mẫu thân vì đệ đệ mà suy nhược nhược, vì kiếm tiền nuôi cả nhà, Bảo tỷ học được cách xem mặt đoán ý, học được cách nói làm người khác vui, học được cách che giấu cảm xúc của chính mình.

Không thể để cho người khác thấy mình quá nhu nhược, cũng không thể để cho người khác chán ghét, từ đó mà khiến mình bị bắt nạt.

Tác giả có lời muốn nói: =v= lăn lộn cầu người bao nuôi~~