Chương 1: "Đồ nhà quê" mới lên kinh thành

CHƯƠNG 1: "ĐỒ NHÀ QUÊ" MỚI LÊN KINH THÀNH.

EDIT: TCNPM.

"Đinh đang, đinh đang”

Trên xe ngựa, lục lạc(*) đong đưa, đi bên cạnh là hàng dài binh lính bảo vệ, bỗng nhiên cửa sổ xe ngựa bị đẩy ra, một đứa bé tóc đen trông có vẻ gầy yếu ghé lên trên bậu cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài, sau đó quay đầu vào trong xe ngựa, nói nói: “Nãi nãi, kinh thành trông như thế nào ạ, có náo nhiệt hay không ạ?"

(*lục lạc: cái chuông)

Ngoại trừ đứa bé kia, ngồi trong xe ngựa còn có một phu nhân đầu tóc hoa râm, trong lòng bà ôm một bé trai khác, ước chừng khoảng bốn năm tuổi, một phu nhân dung mạo thanh tú lặng lẽ ngồi ở bên cạnh, nàng nghe vậy liền nhìn ra bên ngoài, cầm chặt khăn tay, vẻ mặt mang theo vài phần mờ mịt. Phu nhân đầu tóc hoa râm cũng nhìn vài lần, cười ha hả nói: “Về sau nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

Tuổi của bà lớn, chuyện đã trải qua cũng nhiều, nắm lấy tay phu nhân kia, nói: “Đừng sợ, nếu Tri Lý đối với con không tốt, ta sẽ không nhận đứa con trai này nữa.”

Vị phu nhân kia cười một cái, ôn nhu nói: “Phu quân không phải người như vậy, chỉ là...chỉ là con sợ mình không xứng với chàng .”

Vị phu nhân tóc hoa râm vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Nhà ta nghèo khó, lúc con lấy nó cũng không oán trách lấy một lời, rồi lại sinh con cho nó, chăm sóc bà già này, chăm sóc cha nó đến cuối đời, cho dù bây giờ thân phận của Tri Lý có cao thế nào đi chăng nữa, vẫn là nó không xứng với con. "

Mặc dù đứa trẻ khơi nào cuộc nói chuyện mặc một thân nam trang, nhưng giọng nói thanh thúy mềm mại, rõ ràng là một tiểu cô nương: “Nương đừng lo lắng, có con ở đây nhất định sẽ chăm sóc nãi nãi, nương với đệ đệ thật tốt."

Lời tiểu cô nương nói làm mọi người trong xe ngựa đều nở nụ cười, bé trai ngồi trong lòng lão phụ nhân đang chơi cửu liên hoàn(*), ngẩng đầu nhìn mẫu thân với tỷ tỷ, chờ bé lớn hơn chút nữa là có thể bảo vệ mẫu thân với tỷ tỷ, không để ai bât nạt bọn họ.

(*cửu liên hoàn: là trò chơi giả đố, yêu cầu người chơi tách rời một chuỗi vòng trên các trụ liên kết với nhau.)

Trên đường lớn cũng không có gì hay ho để xem, tiểu cô nương có chút hâm mộ mà nhìn người cưỡi ngựa bên ngoài, lúc này mới đóng cửa sổ xe: “Nãi nãi, người nói cho con và đệ đệ biết đại bá với cha trông ra sao ạ? Đệ đệ chưa gặp cha bao giờ cả.”

Bé trai cũng không chơi cửu liên hoàn trong tay nữa, chờ mong mà nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân suy nghĩ một chút nói: “Bọn họ à... đều giống các con, là những đứa trẻ tốt……”

Xe ngựa dừng lại khi sắp tới cổng thành, người trong xe chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng quỳ chào ở bên ngoài. Lão phu nhân sửng sốt một chút, đẩy cửa xe ra, liền thấy hai đứa con trai mặc áo giáp ánh bạc đang xuống ngựa. Đi phía trước chính là đứa con trai cả, lão phu nhân cảm thấy hắn không giống với lần gặp mặt mấy năm trước, đã thay đổi rất nhiều, rất giống khi bà trông thấy lão quan gia lúc trước.

“Mẫu thân.”

“Ai, đại……” Lão phu nhân ngập ngừng một chút, bà cảm thấy lúc này mà gọi nhũ danh(*) thì thật không ổn cho lắm.

(*nhũ danh: tên lúc mới sinh)

“Nương.” Con trai thứ ở phía sau tiến lên, nói: “Đại ca và con rất nhớ người.”

Lời này vừa nói ra, lão phu nhân ở trên xe ngựa lúc trước còn có thể an ủi con dâu bây giờ nhịn không được nữa liền khóc, ôm hai đứa con trai: “Nương cũng nhớ các con……”

Vị phu nhân kia cũng xuống xe, kéo tay hai đứa nhỏ đứng phía sau bà bà, nàng vẫn luôn nhìn trượng phu, trong mắt cũng chỉ có mình trượng phu. Tiểu cô nương mặc nam trang liếc nhìn đại bá cùng phụ thân mình đầu tiên, sau đó lại nhìn thị vệ xung quanh, thị vệ ăn mặc rất nghiêm trang, mang theo cả đao, thế nhưng bộ dáng đối với đại bá và phụ thân nàng lại rất mực tôn kính.

Nàng cảm thấy cái này rất xa lạ, nghĩ đến người tới đón bọn họ, có hai người là đại bá mẫu an bài, ở ven đường lặng lẽ nói chuyện cho nàng, tiểu cô nương nhấp môi dưới, nhìn mẫu thân rồi lại nhìn nhìn đệ đệ, thần sắc nghiêm túc rất nhiều. Mặc kệ thế nào, tóm lại, nàng muốn che chở cho bọn họ.

Rất nhanh, lão phu nhân buông lỏng hai nhi tử ra, lại nắm chặt tay bọn họ: “Tri Lý, mau đi xem tức phụ(*), khuê nữ nhi tử của con một chút, mấy năm nay đều là mấy đứa nó chăm sóc ta, bây giờ con công thành danh toại rồi, không thể làm người không có lương tâm, biết không? Nếu con đối với chúng nó không tốt, bà già này nhất định sẽ không tha cho con.”

(*tức phụ: vợ).

“Nương, người yên tâm.” Nghiêm Tri Lý cũng thấy được thê tử cùng hai đứa con, nhìn bộ dạng nữ nhi vừa gầy vừa đen, lại nghĩ đến thê nhi mấy năm nay chịu khổ: “Bọn họ chính là mạng của con mà."

Chờ một nhà ổn định lại cảm xúc, Nghiêm Siêu đích thân đỡ mẫu thân lên xe ngựa: “Thu Nương đang ở trong cung chờ ngài.”

Lão phu nhân nói: "Đây cũng là lời ta muốn nói với con, con bây giờ là đương kim hoàng đế, cũng không thể phụ lòng Thu Nương được.”

“Con biết rồi ạ.” Nghiêm Siêu bảo đảm nói: “Mẫu thân cứ yên tâm.”

Lão phu nhân nhíu nhíu mày, bà cảm thấy đại nhi tử kêu bà là mẫu thân rất là kỳ quái, nghĩ đến thân phận hiện giờ của đại nhi tử không giống trước kia, khả năng phải chú ý một chút, rốt cuộc không nói gì, có chút lúng túng mà gật đầu.

Nghiêm Tri Lý cũng đỡ thê tử lên xe ngựa, lại khom lưng ôm nhi tử lên theo, lúc chuẩn bị định ôm nữ nhi, liền nghe thấy tiểu cô nương nói: “Cha, con muốn cùng người cưỡi ngựa.”

“Được.” Nghiêm Tri Lý cười ha ha bế nữ nhi lên: “Cha mang con đi cưỡi đại mã!”

Tiểu cô nương ôm cổ Nghiêm Tri Lý, miệng bật cười khanh khách: “Con rất ghen tị với bọn họ đều có thể cưỡi ngựa, nhưng mà bọn họ không cho con cưỡi ngựa cùng, con muốn cưỡi ngựa cùng cha, để tất cả mọi người ghen tị với con.”

Nghiêm Tri Lý rất thích nữ nhi, đây là đứa nhỏ đầu tiên của hắn, lại nuôi bên người hắn đến năm tuổi mới đi, những năm gần đây lại ở bên ngoài chịu không ít cực khổ, khiến hắn đau lòng không thôi, lập tức đem nữ nhi lên ngựa, chờ đại ca lên ngựa xong mới xoay người lên ngựa, che chở nữ nhi đi theo xe ngựa: “Được rồi, cha mang Bảo tỷ cưỡi ngựa, làm tất cả mọi người hâm mộ Bảo tỷ, về sau chỉ có người khác ghen tị với Bảo tỷ, không để Bảo tỷ ghen tị với người khác.”

Nghiêm Siêu cũng thích chất nữ này, lúc trước đứa nhỏ này là thê tử hắn đỡ đẻ cho: “Bảo tỷ chỉ thích cha thôi à không thích đại bá sao?”

“Thích ạ.” Giọng Bảo tỷ thanh thúy, trời sinh vốn lớn giọng: “Đại bá, con cũng rất nhớ người!”

Nghiêm Siêu cười ha ha không ngừng, trực tiếp duỗi tay ôm lấy Bảo tỷ: “Bảo tỷ, đại bá sẽ cho con xuất giá thập lí hồng trang, như trân như bảo.”

Bảo tỷ tuy rằng vừa gầy vừa đen, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện ngũ quan nàng tinh xảo, đôi mắt thủy nhuận thanh triệt(*), nghĩ đến sau này trắng lên, khẳng định là một tiểu cô nương xinh đẹp: “Con tin đại bá, con vẫn đợi đại bá cùng cha tới đón con!”

(*thủy nhuận thanh triệt: (đôi mắt) vừa trong sáng vừa dịu dàng.)

Kinh thành mới trải qua chiến tranh, trông có vẻ tiêu điều, Bảo tỷ ngồi trên lưng ngựa nhìn chung quanh, hai bên người quỳ không ít, lúc bọn họ đi qua thì càng cúi đầu thấp hơn, Bảo tỷ nhìn thấy hết thảy, không hỏi cái gì, Nghiêm Siêu nhìn thấy biểu hiện Bảo tỷ, đối với chất nữ này càng thêm thích, hắn cảm thấy chất nữ ổn trọng, rất giống hắn.

Nghiêm Siêu xoa xoa đầu Bảo tỷ, hỏi: “Sợ không?”

“Không sợ.” Bảo tỷ trả lời không chút do dự, đôi mắt nàng long lanh, đáp: “Nãi nãi nói, đây là đại bá cùng cha dùng mạng đổi lấy, là đại bá cùng cha cứu mọi người, giúp bá tánh trăm họ có cuộc sống yên ổn, cho nên đây là vinh quang mà nhà ta nên có."

Thế lực của huynh đệ bọn họ càng lúc càng lớn, lời nịnh hót nghe cũng mòn cả tai, lại chẳng ngờ mấy câu nói giản dị Bảo tỷ làm Nghiêm Siêu cảm động, hắn cười ra tiếng: “Giỏi, không hổ là Nghiêm gia Bảo Nhi của chúng ta.”

Chỉ là khi hắn nhìn về phía phố tây, ánh mắt mang theo hàn ý.

Tuy rằng Nghiêm Siêu không xưng đế, nhưng lại raat không kênh nể mà dọn vào hoàng cung, mặc dù trải qua chiến loạn, thế nhưng chỉ cần thu dọn một chút là có thể vào ở, mà phi tần của tiên hoàng đã chết thì được gia đình đưa về chôn cất, những người không có người nhận thì ném vào mồ chôn tập thể, còn những người chưa chết thì nhốt vào lãnh cung, có người trông giữ.

Trần Thu đã mang theo người chờ ở cửa cung từ sớm, nhìn thấy bà bà, đôi mắt nàng đỏ lên rồi quỳ xuống, lão phụ nhân ôm chặt con dâu cả, quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn rất tốt, lúc trước lão phu nhân bệnh nặng, là Trần Thu luôn hầu hạ ở mép giường, bà suýt chết vì đờm trong cổ họng, chính là Trần Thu giúp bà hút đờm ra.

Lúc trước Trần Thu muốn ở lại hầu hạ lão phu nhân, nhưng lão phụ nhân cự tuyệt, bảo nàng mang theo con đi theo bên cạnh đại nhi tử.

Con mắt lão phụ nhân hồng lên, nhìn về phía sau Trần Thu, đều là những nữ nhân không quen biết, những người đó mặc quần áo hoa lệ, còn có mấy đứa trẻ dựa trước người, lão phụ nhân nhìn một lượt, hỏi: “Gia Vọng đâu? Đại tôn tử(*) của ta đâu? Có phải bận gì không?”

(*đại tôn tử: cháu trai lớn).

Lời này vừa nói ra, Trần Thu rốt cuộc nhịn không được mà khóc thành tiếng, ngay cả thần sắc Nghiêm Siêu với Nghiêm Tri Lý đều có chút khó coi.

Nghiêm Siêu nói: “Mẫu thân, chúng ta đi vào trước rồi ngồi xuống chậm rãi nói.”

Bảo tỷ nhìn những người xa lạ đó, lại nhìn về phía đại bá mẫu, nàng luôn có một loại dự cảm không lành, đường ca rất hiểu chuyện, hơn nữa cùng nãi nãi cực kì thân thiết, không có khả năng không tới tiếp bọn họ.

Mỹ phu nhân lúc này cũng không nhìn trượng phu, môi nàng run rẩy, sắc mặt có chút tái nhợt, cẩn thận tìm cũng không thấy nhi tử của đại tẩu, liền nhìn về phía trượng phu, giống như chờ câu trả lời từ phía chàng.

Nghiêm Tri Lý tiến lên muốn đỡ mẫu thân, nói: “Nương, chúng ta……”

“Gia Vọng nhà ta đâu? Đại tôn tử của ta đâu?” Lão phu nhân lúc này không thèm để ý đến đại nhi tử, hỏi dồn: “Gia Vọng đâu?”

Nghiêm Siêu đỏ đôi mắt, vẫy vẫy tay với mấy đứa bé kia lại đây: “Đây là tổ mẫu của các con, gọi tổ mẫu đi.”

Cùng tiến về còn có 3 nữ nhân, chàng hướng về chỗ đứa bé lớn hơn, nói: “Húc ca, Trân tỷ mau gọi tổ mẫu đi.”

Rồi lại hướng về khuôn mặt xinh đẹp có chút khó coi kia, hắn nói: “Gọi tổ mẫu.”

Lão phu nhân không để ý, nhìn chằm chằm đại nhi tử, giọng nói có chút bén nhọn: “Đại tôn tử nhà ta đâu? Gia Vọng đâu?”

Trần Thu nhìn về phía bà bà, nói: “Nương, chúng con…… con mang người đi nhìn Gia Vọng.”

Lão phu nhân dường như đã hiểu được, thời điểm ánh mắt không thấy được đại tôn tử liền đoán được, chỉ là không muốn thừa nhận: “Gia Vọng…… Gia Vọng không sao chứ...”

Giọng bà có chút nhẹ, mang theo run rẩy: “Đại tôn tử, thằng bé không sao chứ?” Bà nhìn đại nhi tử lại nhìn về phía Trần Thu, dường như thấy được một đáp án duy nhất: “Không còn ư?”

Bảo tỷ có chút sợ hãi, nàng duỗi tay đem đệ đệ ôm vào trong lòng, thằng bé cũng hiểu chuyện, đôi tay ôm cổ tỷ tỷ, so với lần đầu tiên gặp mặt phụ thân, bé càng thân cận ỷ lại tỷ tỷ, chỉ là bé không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: “Tỷ, tỷ nói sẽ mang theo đệ đi chơi cùng đại ca mà, vậy đại ca đâu rồi? Ta còn mang cho đại ca đồ chơi này.”

-------------××××××××××---------

Tác giả có lời muốn nói: truyện mới ~ hy vọng mọi người thích.

Nữ chính là đồ nhà quê mới lên thành thị. Cũng có thể nói là đồ nhà quê lột xác thành phượng hoàng.