Chương 35: Tôi muốn quay lại thành phố A càng sớm càng tốt.

Bấm để xem

Đóng lại

Buổi sáng, trời hửng nắng.

Thẩm Tuyết Trì đang ngồi xổm bên bờ biển, trong miệng ngậm điếu thuốc và bật lửa, trên tay đều là đồ của Cố Quân. Cậu nheo mắt, vẻ mặt thất thần, một lúc sau, cậu đưa tay lên châm một điếu thuốc. Gió mạnh và ẩm ướt, thổi tung mái tóc của chàng trai trẻ. Bật lửa bấm hai lần đều không lên, tiếng lách cách lẫn vào tiếng sóng vỗ ầm ầm, khiến nó trở nên vô cùng nhỏ bé.

Thẩm Tuyết Trì không gặp khó khăn gì, lần thứ ba, một ngọn lửa mong manh cuối cùng cũng lóe lên. Cậu vội vàng đỡ lấy điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh rồi nhả khói vào bầu trời mờ ảo.

Im lặng hút thuốc một lúc, ánh mắt cậu vô tình rơi xuống nơi giao nhau của trời và biển phía xa xa, nơi có vài chú hải âu đen đang bay lượn không ngừng. Thẩm Tuyết Trì hơi ngạc nhiên, trước đây cậu vậy mà không nhận ra điều đó.

Bãi biển hoang vắng rất nhàm chán, Thẩm Tuyết Trì hai chân tê rần vì ngồi xổm, nhưng cậu không muốn di chuyển. Sau khi hút hết điếu thuốc, một bóng người mơ hồ cuối cùng cũng xuất hiện trong biển. Thẩm Tuyết Trì nhìn chằm chằm, không muốn rời mắt. Quả nhiên, một con tàu nhanh chóng đến, giống như một vị cứu tinh thiên sứ đến trong tia nắng.

Cậu ta đứng dậy ngay lập tức, nhưng vì thắt lưng đau nhức và đôi chân tê liệt, cậu ta khụy xuống nhe răng, ưỡn người như một ông già. Đưa tay xoa xoa eo, trong lòng không tránh khỏi trách mắng Cố Quân.

Trong vòng tròn phú nhị đại, trinh nữ là những người mà họ vừa cười vừa sợ. Loại người này cổ hủ, yêu chân thành, đáng sợ hơn là một khi thử cái gì mới thì không thể dừng lại, có thể so sánh với Teddy. Ngay cả Cố Quân thờ ơ cũng khó tránh khỏi, nhưng Thẩm Tuyết Trì có thể tự mình hiểu được điều đó.

Tối hôm qua bọn họ đã làm ba lần, lần đầu tiên Cố Quân giật nảy bất thường, Thẩm Tuyết Trì không ngừng la hét khiến Cố Quân lo lắng, gương mặt đầy xấu hổ, mồ hôi túa ra như nước. Lần thứ hai đỡ hơn, lần thứ ba suýt chút nữa gϊếŧ chết thiếu gia giả vờ thanh tú.

Thẩm Tuyết Trì cho tới bây giờ đều nhớ tới mùi vị kia, nhưng vẫn là không tự chủ được run lên, cảm thấy sợ hãi. Cậu không biết phải diễn tả thế nào, nó giống như bị cuốn vào một vòng xoáy, và tất cả các giác quan trong cơ cậu anh đều bị cuốn đi, nhưng không đau, rất nhẹ nhàng và ấm áp, khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.

Thuyền cập bến bên bờ biển, vài vệ sĩ vạm vỡ bước xuống. Khi Thẩm Tuyết Trì nhìn thấy ai đó đến, cậu ấy nhanh chóng bình tĩnh lại và đứng thẳng lưng.

Khi vệ sĩ đến địa điểm được chỉ định, họ chỉ thấy Thẩm thiếu gia nên bắt đầu tỏ vẻ khó hiểu.

"Cậu Cố đâu?" Một người trong số họ mạnh dạn hỏi.

Thẩm Tuyết Trì tùy ý nói: "À, cậu ấy đang ngủ."

"Cái này.."

Họ không thể tin được, cậu chủ Cố, người được biết đến là một người nghiện công việc, lúc này vẫn còn đang ngủ, không dậy sớm và bắt đầu công việc trong ngày như thường lệ.

Thẩm Tuyết Trì cười nói: "Không liên quan gì đến cậu ta, anh đừng lo lắng, hôm nay các anh ở đây là để đưa em về thành phố A."

"Tiễn cậu?" Vẻ nghi hoặc trên mặt đám vệ sĩ biến thành kinh ngạc, "Nhưng.. nhưng chúng tôi nhận được điện thoại của Cố tiên sinh.."

"Đây, điện thoại di động của cậu ấy đây."

Thẩm Tuyết Trì lấy nó ra khỏi túi áo khoác và ném thẳng cho vệ sĩ.

Người trước mặt nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy điện thoại như bắt lấy một củ khoai tây nóng hổi, cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay.

Vào sáng sớm, Thẩm Tuyết Trì bí mật mở ngăn kéo thứ ba và mở mật khẩu điện thoại di động trong khi Cố Quân đang ôm cậu và ngủ thϊếp đi, cậu kìm nén sự chua chát và mệt mỏi, hạ thấp giọng và giả vờ là Cố Quân, có lẽ là vì giọng nói từ điện thoại di động bị bóp méo. Hơn nữa, trời đã khuya, người nghe điện thoại không nhận ra, ngược lại, khi cậu định cúp máy, anh ta còn bảo cậu bảo trọng cơ thể của anh ấy, không nên làm việc quá sức vì giọng của anh đã trở nên khàn khàn.

Thẩm Tuyết Trì cười khẩy và đồng ý, quay lại và nhéo Cố Quân mấy cái.

Cố Quân nhắm mắt lại và cau mày, nhưng lại ôm cậu chặt hơn.

Đảo mắt một vòng, cậu nói: "Quả thật là Cố Quân gọi điện thoại đến, cho nên cậu ấy ấy mới bảo anh tới đây. Nếu không thì tại sao cậu ấy lại để anh đi thuyền. Hôm qua bố tôi gọi điện cho cậu ấy nói sẽ đưa điện thoại của cậu ấy cho tôi. Lệnh cấm đã được dỡ bỏ và Lâm gia không có gì sai cả."

Các vệ sĩ vẫn do dự: "Được, nhưng tôi nên gọi lại hỏi cậu Cố một tiếng?"

"Tự phụ!" Thẩm Tuyết Trì nhất thời cao giọng, không rõ cơ nào bị hỏng, eo càng nói to càng đau, giả vờ tức giận nhưng lại thực sự khó chịu, trút hết khí tức lên người vệ sĩ của Cố Quân "Các anh là thuộc hạ như vậy sao? Không coi trọng địa vị của mình, các anh là cái loại hành lá gì, dám quấy rầy chủ nhân? Hay là các anh nghi ngờ tôi? Rõ ràng đều là nam nhân mà lại như mẹ chồng khả nghi vậy. Nói chuyện xong với bố tôi nên Cố Quân mới đồng ý nên tôi được cầm điện thoại, anh không nghĩ nếu tôi nói dối, tôi có thể cầm vào được điện thoại sao?"

Các vệ sĩ bị mắng đến mức không dám trả đũa, đối phương là con trai độc nhất của nhà họ Thẩm danh giá ở thành phố A, vội vàng giải thích: "Cậu Thẩm, tôi thực sự xin lỗi. Chúng tôi là làm việc để kiếm tiền."

Thẩm Tuyết Trì sắc mặt âm trầm, xem ra bọn họ tuyệt đối không thể dễ dàng bị lừa.

Không bên nào nhường bên nào, nhưng lúc này, Thẩm Tuyết Trì, người đang nắm giữ "mật mã thông báo", có vẻ thuyết phục hơn. Bên cạnh đó, cậu Cố trông nghiêm nghị và lạnh lùng, nhưng cậu ấy có một trái tim nhân hậu và sẽ không vô cớ làm hại người khác. Cậu Thẩm thì lại khác. Anh ta tính tình ngang ngược, thường xuyên giao du với đám phú nhị đại ở thành phố A, những kẻ đầy rẫy những điều xấu xa, anh ta sẽ ngáng chân bạn và khiến bạn chết lúc nào không biết.

Vệ sĩ phía trước nghiến răng, cúi đầu nói: "Cậu Thẩm, mời lên tàu."

Thẩm Tuyết Trì thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi, chợt nghĩ ra điều gì, quay sang vệ sĩ đang cầm điện thoại di động nói: "Cứ để hai ba người ở đây canh giữ, giao điện thoại di động cho anh, bao giờ Cố Quân tỉnh lại thì đưa cho cậu ấy. Anh trước hết không cần quấy rầy, để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt."

Vệ sĩ: "Tôi hiểu rồi."

Thẩm Tuyết Trì đi theo đám vệ sĩ từng bước hướng thuyền đi tới, đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này những chuyện phát sinh giống như là một giấc mộng lớn, cảm giác kỳ dị trong lòng nhanh chóng vây quanh cơ thể cậu. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt dọc theo bãi biển chậm rãi nhìn lại, vô thức đáp xuống căn biệt thự phía xa.

Ban ngày trong biệt thự không có thắp đèn, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng Thẩm Tuyết Trì hiểu rằng khi màn đêm buông xuống, trong nhà sẽ phát ra ánh sáng, giống như một tấm biển chỉ dẫn im lặng mà ấm áp, chào đón những người về muộn hoặc trở về sau những lần đi bộ.

Lúc này đã muộn, trong biệt thự bận rộn người hầu hầu như đều đã dậy, nhưng bọn họ căn bản không có chuẩn bị cho sự thay đổi đột ngột này, cho nên không khỏi dừng việc đang làm, đứng ở cửa ngây ngốc nhìn, không ai nói với ai lời nào.

Thẩm Tuyết Trì muốn cười nhạo bọn họ ngu ngốc, vừa kéo khóe miệng, khi nhìn thấy dì Mây mặc tạp dề, cậu lại chẳng thể cười nổi.

Hôm nay dì ấy sẽ nấu món gì? Suy nghĩ lung tung, hôm qua cậu còn ngọt ngào nói canh dì nấu rất ngon, nếu cậu ở lại đây, nhất định buổi trưa sẽ được nếm thử một món canh ngon khác. Dì Mây chăm sóc cậu rất chu đáo, dì thường lén nấu những món cậu thích, nói nhiều lời an ủi, dặn cậu không được luôn đối đầu với Cố Quân. Thẩm Tuyết Trì đã trưởng thành rất nhiều, và cậu ấy chưa từng gặp ai đối xử tốt với mình như vậy mà không có mục đích, ngay cả cha mẹ cậu ấy cũng chưa từng làm điều đó. Thẩm Tuyết Trì đột nhiên không dám nhìn dì Mây nữa.

Cậu buộc mình phải quay đầu lại, bước vài bước lớn đi theo người vệ sĩ phía trước, không thèm liếc nhìn nữa mà lên tàu.

* * *

Đây là lần đầu tiên Cố Quân trong cuộc đời trưởng thành của mình được nuông chiều như vậy, ngủ cho đến khi tỉnh dậy một cách tự nhiên.

Mặc dù anh không biết khi anh mở mắt ra đã là lúc nào, nhưng ánh sáng chiếu vào cửa sổ rất nhiều, đó có vẻ là một ngày đẹp trời.

Cố Quân nhàn nhã nhìn ánh mặt trời ấm áp cùng bụi mịn bay lơ lửng, trong lòng cảm thấy thỏa mãn chưa từng có. Người đàn ông đột nhiên nảy ra một ý tưởng, muốn lớn tiếng tuyên bố rằng mình rất hạnh phúc, muốn kể cho mọi người nghe về điều đó, nhưng lại không biết có cảm thấy xấu hổ hay không.

Lúc này, Cố Quân không khống chế được khóe miệng nhếch lên, chậm rãi vươn tay hướng bên cạnh, lại phát hiện một chỗ trống.

Cố Quân quay đầu lại thật nhanh.

Bên cạnh không có ai, chăn bông trải phẳng trên người, cái gối cũng được đặt ở bên cạnh. Cố Quân ban đầu có chút choáng váng, nhưng sau khi chớp mắt một lúc, anh ấy dần dần tỉnh táo lại. Trong phút chốc, anh như từ trên mây rơi xuống đất, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Anh lập tức vén chăn ra khỏi giường, tự an ủi chính mình rằng có thể cậu ấy đang ở bên ngoài, chẳng hạn như hành lang nơi cậu thường ở, phòng bếp đang xôn xao, hay bãi biển ngoài cửa sổ, nhưng tay anh vẫn run rẩy. Khi anh ấy đang mặc quần áo, tim anh ấy đập thình thịch, một cơn đau dữ dội truyền đến.

Cố Quân suýt chút nữa xông ra ngoài, khoảng cách từ giường đến cửa xa đến khó tin, anh cảm giác như chân mình không còn, mỗi bước đi đều là đạp vào mặt đất mềm mại kỳ dị, anh xoay người mở cửa, các vệ sĩ đã chờ đợi bên ngoài vội vã đến gặp anh ta.

Các vệ sĩ đang chuẩn bị nói gì đó nhưng lại bị sắc mặt tái nhợt của Cố Quân dọa sợ, trong nháy mắt quên sạch sành sanh, chỉ biết đứng trước mặt chủ nhân.

Con đường phía trước đã bị chặn, Cố Quân âm thầm tặc lưỡi, muốn nổi giận.

"Thưa cậu." Người vệ sĩ quan sát sắc mặt của anh liền vội vàng cúi đầu, hai tay đưa điện thoại, "Thẩm thiếu gia nhờ chúng tôi đưa cho cậu."

Phải nói rằng những tưởng tượng trước đây có thể là lầm tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc điện thoại, những tưởng tượng lố bịch này lập tức giống như những chiếc bình thủy tinh dễ vỡ, và kẻ sát nhân chủ động dùng búa tạ đập vỡ nó chính là Thẩm Tuyết Trì.

Cố Quân đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, sắc mặt so với trước có chút khó coi, môi khô khốc, cổ họng đau đến nói không nên lời.

Sau một lúc cố gắng tìm kiếm giọng nói của mình, anh hỏi: "Bây giờ Thẩm Tuyết Trì đang ở đâu?"

Người vệ sĩ nhìn thấy vẻ mặt của chủ nhân liền biết có chuyện không ổn, cúi đầu chần chờ không dám đáp lời.

Cố Quân cao giọng: "Nói đi!"

Vệ sĩ: "Thẩm.. sáng nay Thẩm thiếu gia đã lên tàu trở về thành phố A."

Cố Quân cả kinh, túm lấy cổ áo vệ sĩ: "Ai cho phép, anh ăn tim gấu ruột báo sao!"

Sắc mặt vệ sĩ đều nhăn lại, anh ta cay đắng nói: ".. anh ta nói là được Thẩm tiên sinh cho phép, tối hôm qua chúng tôi nhận được điện thoại của anh, bảo chúng tôi mang thuyền đến, hôm nay khi chúng tôi đến, chúng tôi đã thấy chỉ có Thẩm thiếu gia. Cậu ấy nói rằng anh cũng biết chuyện này, nếu không thì không thể đưa điện thoại cho anh ấy. Cậu hiểu mà, chúng tôi không dám bắt bẻ tính khí của Thẩm thiếu gia.."

Cố Quân rất tức giận: "Anh vậy mà không hỏi lại tôi?"

Vệ sĩ rất ủy khuất: "Lúc đó.. anh còn chưa tỉnh. Tôi muốn hỏi, nhưng Thẩm thiếu gia đã trách mắng tôi, nói rằng không được quấy rầy anh nghỉ ngơi.."

Những lời này từng chút từng chút một truyền vào tai, làm Cố Quân tức giận đến ngứa răng.

Anh nhớ rõ chuyện tối qua, không ngờ rằng sau khi trải qua chuyện thân mật như vậy, Thẩm Tuyết Trì vẫn còn nghĩ đến chuyện này, âm mưu hại anh.

Cố Quân nhớ tới sáng sớm, trời còn mờ mịt, có lần tỉnh lại tim anh đập loạn lên, lo lắng cậu mở mắt ra sẽ chạy mất. Thì ra không phải như vậy, thiếu gia ngoan ngoãn nằm đối diện với anh, vẻ mặt yên bình đến lạ thường.

Cố Quân ngọt ngào mím môi, rất tự nhiên đưa tay nhéo mặt cậu. Thẩm Tuyết Trì bàng hoàng tỉnh dậy, sau khi nhận ra người đàn ông trước mặt đang làm gì, cậu ta nhanh chóng tỏ ra tức giận, điều này khiến Cố Quân càng hung hăng tiến lại gần.

Khả năng tự chủ trong buổi sáng sớm rất thấp, hai người như sam, chẳng mấy chốc đã quấn lấy nhau. Thẩm Tuyết Trì đã chủ động hôn anh suốt thời gian đó, khiến anh bị nụ hôn mê hoặc.

Sau đó, Thẩm Tuyết Trì lại dùng giọng nhẹ nhàng dỗ anh ngủ lại, ôm chăn chui vào lòng anh. Hành động này khiến Cố Quân cảm thấy nhẹ nhõm, anh chỉ muốn chìm đắm trong sự dịu dàng, làm sao anh có thể nghĩ đến một việc đáng thất vọng như vậy. Ngay lập tức, anh thả lỏng và ôm Thẩm Tuyết Trì và chìm vào giấc ngủ sâu.

Bây giờ nghĩ về nó, đây đơn giản là một chiến lược để rời đi của cậu.

Cố Quân vô cùng tức giận, làm khó dễ vệ sĩ chẳng qua là trút giận, anh buông tay, hít một hơi giả vờ bình tĩnh: "Khi nào thì có thể rời đi?"

Vệ sĩ: ".. tàu đã rời bến rồi.."

Càng nói, thanh âm càng trầm xuống, Cố Quân biết đợi tàu quay lại còn rất lâu.

Cố Quân: "Còn máy bay trực thăng thì sao?"

Người vệ sĩ ngập ngừng: ".. chúng tôi cần liên lạc, cậu Cố.."

Cố Quân: "Vậy anh đi liên lạc đi! Bất luận là chuyện gì, tôi đều muốn mau chóng trở về thành phố A!"

Tác giả có lời muốn nói: Chạy đếm ngược 1, chạy thành công √

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------