Chương 31: Thẩm Tuyết Trì nhận ra

Thẩm Tuyết Trì không ngờ rằng một chuyện xấu hổ như vậy, cặp mông trần của cậu lại có thể bị cùng một người nhìn thấy hai lần.

Hai tay cậu đang giơ lên cao, lòng bàn chân thì không ngừng trượt, giống như cá nằm trên thớt, không thể thoát ra.

Hơi nóng phả vào cổ càng lúc càng nhiều, Thẩm Tuyết Trì không kiên nhẫn động đậy: "Buông tôi ra!"

Cố Quân đắm chìm trong cảnh tượng này, nghe thấy cậu thiếu gia sắp nổi giận thanh âm, liền "Ồ" một tiếng nghẹn ngào, lập tức buông ra. Thân thể Thẩm Tuyết Trì lập tức không bị khống chế trượt xuống, sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên một tiếng.

Cố Quân lại nhấc Thẩm Tuyết Trì lên và dựa vào bên cạnh anh.

Thẩm Tuyết Trì bị hai lần đυ.ng độ nên khó tránh khỏi hoảng sợ, hơi thở có chút không ổn định. Sự bối rối này khiến cậu xấu hổ ngước lên, nhìn chằm chằm xuống cái chân bị thương, ước gì mình có thể nuốt sống nó.

"Cái này không được." Cậu cố gắng đẩy Cố Quân ra, nhưng Thẩm Tuyết Trì mềm như sợi mì, căn bản không đứng thẳng được.

"Cậu đang cởi trần như vậy dễ bị cảm lạnh."

Cố Quân một tay đỡ Thẩm Tuyết Trì, cúi xuống, phớt lờ sự phản đối dữ dội của đối phương, kéo chiếc qυầи ɭóŧ đang bị xệ lên và mặc vào lại.

Khuôn mặt của người đàn ông bình thường, phong thái ổn định, anh đang làm một việc không rõ ràng một cách nghiêm túc, như thể anh ta đang xử lý một công việc bình thường trong quá khứ. Nhưng Thẩm Tuyết Trì, người có liên quan, không thể bình tĩnh trước việc đang diễn ra, đặc biệt là tiếng lách cách của dây chun ở mép qυầи ɭóŧ chạm vào da đủ để khiến cậu ta đỏ mặt từ trong ra ngoài.

Cảm thấy xấu hổ, Thẩm Tuyết Trì lắp bắp một lúc lâu, không thể nói được một từ nào.

"Để tôi tắm cho cậu."

Cố Quân nói, nốt ruồi nhỏ rất mờ lướt qua trước mắt cậu.

Cố Quân đứng thẳng dậy và kéo Thẩm Tuyết Trì đến chiếc ghế đẩu nhỏ ở giữa phòng tắm. Cuối cùng cũng được ngồi xuống, Thẩm Tuyết Trì lập tức lùi về phía sau, biểu cảm trên mặt dịu đi, có cảm giác hô hấp cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa.

"Cậu, cậu, cậu.. Đưa vòi phun cho tôi, tôi sẽ tự làm."

"Không." Cố Quân dứt khoát trả lời, Thẩm Tuyết Trì Trì trợn to hai mắt không thể tin được, "Một mình cậu ở bên trong, lỡ lát nữa xảy ra chuyện thì phải làm sao? Tôi mới không chú ý mấy phút, vậy mà cậu đã thiếu chút nữa ngã xuống."

Thẩm Tuyết Trì thiếu tự tin: "Chỉ là xảy ra chút sự cố."

Cố Quân thở phào nhẹ nhõm, lời nói hờ hững: "Khi còn bé chúng ta cũng tắm chung với nhau rồi, đừng ngại."

Chiêu này thật sự có hiệu quả, Thẩm Tuyết Trì nghe thấy, lập tức thay đổi giọng điệu: "Ai ngại! Tắm thì tắm đi, tôi sợ cậu chắc. Có người chạy tới hầu hạ, anh đây còn thấy thoải mái."

Cố Quân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói, "Vâng, anh Thẩm, anh cứ ngồi và tận hưởng đi."

Không biết người vừa rồi chống mông trần đập vào cửa không đứng dậy được là ai.

Anh đương nhiên sẽ không nói lời này, nếu không cậu thiếu gia sẽ nhảy dựng lên đánh anh.

Thẩm Tuyết Trì, người chỉ có trí nhớ trong bảy giây, ngay lập tức rất phấn chấn khi nghe được lời cưng chiều, lưng cậu ấy hơi thẳng lên, điều đó có nghĩa là cậu ấy muốn tận hưởng sự phục vụ một cách triệt để.

Cố Quân vội mỉm cười, ngồi xổm xuống đặt cái chân bị thương của cậu lên đầu gối, cởi chiếc quần quấn quanh bắp chân. Vốn dĩ nó đã căng như dây leo, không còn chút sức lực nào để đối phó với những ngón tay mảnh khảnh của anh.

Thẩm Tuyết Trì ngơ ngác mà nhìn, ánh sáng màu vàng ấm áp bao quanh mi mắt của người đàn ông, cho cậu một loại cảm giác được cưng chiều. Nó khiến cậu nhớ đến trình bảo vệ màn hình trên điện thoại của anh, và cậu có chút suy nghĩ, sẽ thế nào nếu Cố Quân dành sự ấm áp ấy cho cậu.

Sau khi đặt cái chân bị thương vào vị trí, Cố Quân đứng dậy mở vòi tắm, nghĩ rằng Thẩm Tuyết Trì thật sự rất buồn cười. Da mặt dày như tường thành, một chút xấu hổ cũng không biết, là một người chỉ cần một cây gậy cũng có thể leo lên trời.

Cậu ấy rõ ràng là một người như vậy, nhưng bây giờ anh lại không thể rời mắt. Ngay cả khi họ chỉ ngồi ngoài trời phơi nắng cùng nhau, anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc - dù sao thì Thẩm Tuyết Trì cũng là người phơi nắng cũng có thể hạnh phúc.

Tuổi trẻ tươi tắn và tràn đầy sức sống.

Anh kéo vòi hoa sen, kiểm tra nhiệt độ trước và để nước chảy xuống lưng Thẩm Tuyết Trì.

Thẩm Tuyết Trì tự nhiên co mình lại khi lần đầu tiên chạm vào nước. Cố Quân vội hỏi có lạnh không, Thẩm Tuyết Trì lắc đầu, nhỏ giọng bảo anh tiếp tục.

Cố Quân không nghi ngờ gì và tiếp tục xả nước tắm giúp Thẩm Tuyết Trì.

Anh mở nắp sữa tắm ra, một mùi sữa xộc thẳng vào mũi họ.

Thẩm Tuyết Trì cau mày, chán ghét nói: "Mùi khó chịu quá, mùi sữa. Bình sữa trong phòng tôi cũng có mùi giống như vậy."

Cố Quân không biết nhiều về sữa tắm: "Những nhu yếu phẩm hàng ngày này đều được người hầu chuẩn bị."

Thẩm Tuyết Trì cười toe toét: "Thật sự rất buồn cười."

Cố Quân: "Cậu không thích? Nếu không thích, lần sau tôi cho người đổi."

Thẩm Tuyết Trì không nói gì.

Cố Quân lấy một ít sữa tắm vào lòng bàn tay, xoa hai tay vào nhau để tạo bọt rồi xoa lên người Thẩm Tuyết Trì.

Ban đầu, Thẩm Tuyết Trì rất thích nó, miệng ngâm nga lời bài hát, cố gắng trêu chọc Cố Quân, chế giễu bản nhạc piano mà anh ấy đã chơi nửa chừng.

Những ngón tay không ngừng di chuyển xuống, vòng qua bả vai, ngang qua xương sườn rồi lưu luyến nơi hõm lưng. Không biết anh chạm qua nơi nào, Thẩm Tuyết Trì đột nhiên im lặng, giai điệu nhỏ đột nhiên dừng lại.

Cố Quân cúi người hỏi: "Làm sao vậy?"

Thẩm Tuyết Trì che miệng, nhỏ giọng nói: "Nhột quá."

Cố Quân mỉm cười và nói nhẹ nhàng, "Hãy kiên nhẫn."

Cảm giác hư hỏng đến quá nhanh, Thẩm Tuyết Trì không ngờ tới. Lúc này trong phòng tắm quá yên tĩnh, tiếng nước nhỏ giọt như đập vào tim cậu, tạo nên vô số gợn sóng.

Thẩm Tuyết Trì nhận thấy điều bất thường, cậu trở nên nhạy cảm hơn đối với những ngón tay sau lưng.

Cảm giác ngứa càng lúc càng ngứa, vô số ngọn lửa từ ngón tay miết phát ra. Chúng đốt cháy từ đầu đến chân, từ sau ra trước, lao tới dữ dội, trong nháy mắt như nhấn chìm Thẩm Tuyết Trì đang nhàn rỗi. Cậu không biết rằng tại sao một người bình thường luôn lãnh đạm lại có cảm giác mềm mại mệt mỏi như vậy, giống như muốn chăm sóc từng bộ phận trên cơ thể cậu, buộc cậu phải vứt bỏ áo giáp.

Thẩm Tuyết Trì nhanh chóng liếc nhìn ngọn đèn dài trên kính, nó sáng, giống như một quả cầu lửa nhưng không đốt cháy bất cứ ai. Nhưng bởi vì nhìn quá lâu vào cái đèn khiến cậu cảm thấy choáng váng.

Cậu hối hận và vô thức vặn người với hy vọng thoát khỏi nó. Cố Quân không hiểu, vì vậy anh ấy di chuyển ngón tay về phía trước để ổn định.

Sự đυ.ng chạm vô tình khiến một cảm giác ngại ngùng đi thẳng lêи đỉиɦ. Đó là cảm giác mà Thẩm Tuyết Trì chưa bao giờ hiểu được, cậu từng là một tay ăn chơi trác táng, cảm giác này khiến cậu cảm thấy xa lạ và nguy hiểm, tuy khao khát được chạm vào nhưng lại cảm thấy bất an.

Dây thần kinh căng thẳng đến tột độ nhưng đôi tay ấy vẫn không buông cậu ra.

Thẩm Tuyết Trì buộc phải ưỡn người như con tôm luộc.

Cố Quân đã thử vài lần nhưng không thành công nên đành bỏ cuộc. Anh kéo vòi sen nhắc Thẩm Tuyết Trì nhắm mắt lại.

Nước nóng dội xuống đầu, như trút bỏ những mơ hồ vừa rồi như thể nó chưa hề tồn tại. Bằng cách nào đó đã giải cứu cậu khỏi cảm giác khủng khϊếp đó. Thẩm Tuyết Trì cúi đầu, mở mắt ra hứng những giọt nuốc chảy xuống từ tóc mình, đồng thời tim cậu đập dữ dội.

Bởi vì cậu luôn cuộn tròn thành một quả bóng nên Cố Quân không chú ý đến những cảm xúc bất thường đó, nhưng anh ấy có thể sẽ nhận ra nó ngay bằng trực giác nhạy bén của mình.

Thẩm Tuyết Trì bắt đầu nổi gân trán và cậu ấy bị đau đầu dữ dội.

Cậu ấy đã rung động.

Cậu không thể tin ngẩng đầu lên, nhìn thấy một góc của Cố Tuấn phản chiếu trong tấm gương phía trên.

"Đừng ngẩng lên, tôi giúp cậu gội đầu."

Mặc dù anh đang thốt ra những lời trách móc, nhưng Thẩm Tuyết Trì thấy rõ khóe miệng của người đàn ông đang nhếch lên. Nụ cười của anh giống hệt với bức ảnh trên điện thoại của anh ấy.

Thẩm Tuyết Trì rất sốc, tại sao cậu không phát hiện ra trước đây? Khi nào cậu ấy bắt đầu?

Tất cả những cảnh tượng năm xưa xảy ra trong căn biệt thự này đều hiện lên trong đầu cậu, nỗi lo lắng của Thẩm Tuyết Trì càng tăng lên, nhìn chằm chằm vào thứ mà cậu không thể ngừng suy nghĩ, cậu bắt đầu từ khi nào?

Việc xác định đúng cảm xúc khiến Thẩm Tuyết Trì lúng túng liếʍ môi.

Cậu không biết diễn tả loại tâm lý này như thế nào. Thẩm Tuyết Trì hiểu tính cách của Cố Quân, cũng hiểu tình cảm sâu sắc mà anh ấy dành cho Cố Oản, và bây giờ tình cảm trang trọng này sắp được chuyển cho chính cậu--

Trong một khoảnh khắc, Thẩm Tuyết Trì trong cơn mê màng cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè lên mình, cậu lo lắng đến mức theo bản năng muốn nhảy ra xa, giống như Tôn Ngộ Không đang cố gắng hết sức để trốn thoát khỏi núi Ngũ Hành Sơn của Đức Phật.

Thẩm Tuyết Trì là ai, cậu là con trai duy nhất của Thẩm gia, nổi tiếng với sự nhàn rỗi và ngu dốt, thủ lĩnh của giới phú nhị đại, tâm điểm của vũ hội và sự ngưỡng mộ của phụ nữ xinh đẹp. Cậu không cần lộ ra thành ý, tự nhiên cũng có vô số trái tim tìm đến hắn, hi vọng cậu xem nhẹ một chút. Thẩm Tuyết Trì không dám tưởng tượng sẽ như thế nào khi yêu một người đàn ông cao lớn điềm tĩnh, tự chủ như vậy.

Liệu những thế hệ phú nhị đại đó có cười nhạo họ không?

Sự bồn chồn hừng hực vừa chớm nở đã bị dập tắt lý trí và đấu tranh. Thẩm Tuyết Trì bí mật nắm những ngón tay tê liệt của mình và bình tĩnh lại.

Cậu sẽ ra đi, lần này khác với trước đây, cậu phải ra đi.

Thẩm Tuyết Trì nhìn mắt cá chân bị thương và nghĩ, bất kể cậu ta sử dụng phương pháp nào, cậu cũng phải chạy thật xa.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------