Chương 19: Cậu làm gì cũng đáng yêu

Cố Quân, người đang ngủ, bỗng bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vội vàng.

Loay hoay tỉnh dậy khỏi giấc mơ mù sương, anh sốt ruột vén hết những sợi tóc lòa xòa trên mi mắt.

Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, giống như tiếng trống đánh trận vậy, Cố Quân vươn tay giật lấy chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường nhìn một lượt, đột nhiên mở to mắt. Đã muộn như vậy? Anh cau mày nhìn ánh sáng trắng ngoài cửa sổ, không biết nên làm gì tiếp theo.

Đồng hồ báo thức không reo? Cố Quân lấy điện thoại di động ra nhìn, xác nhận đồng hồ báo thức đã kêu rồi, mới miễn cưỡng thừa nhận mình ngủ quá nhiều.

Giọng nói ngoài cửa vẫn vang lên, anh lê lết trên giường, một lúc sau mới miễn cưỡng đứng dậy ra mở cửa.

Khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nghị lực sau cánh cửa, nỗi uất ức trong lòng anh càng thêm sâu.

Đêm qua cảm xúc chỉ là nhất thời, diễn biến sau đó hoàn toàn tan vỡ. Anh phải dọn dẹp đĩa CD đống rác còn sót lại, nhưng trước đó Cố Quân vẫn chìm đắm trong một cảm xúc khó tả nào đó, kiên trì ngồi tại chỗ mặc dù phim đã chiếu xong. Anh kỳ quái chờ mong chờ biểu cảm của Thẩm Tinh Trì khi tỉnh dậy, lời nói đều bị đè nén ở trong miệng.

Cho đến khi cao trào giảm dần và tỉnh táo trở lại, hội trường đã tối om và lạnh lẽo. Căn bệnh đau lưng mỏi lưng do một lúc lâu không thay đổi tư thế cứ nhắc nhở rằng tên khốn đang ngủ trên vai anh sẽ không tỉnh dậy.

Cố Quân đặt Thẩm Tuyết Trì đang ngủ xuống ghế sô pha, tức giận đứng dậy. Anh hết kiên nhẫn và bước thẳng đi, nhưng khi anh vừa bước đi, góc quần áo phía sau của anh đã bị tóm lấy. Anh giật mình, vốn tưởng rằng Thẩm Tinh Trì đã tỉnh dậy, nhưng vừa quay đầu lại, lại phát hiện cậu thiếu gia còn nhắm chặt hai mắt, thỉnh thoảng thì thào lẩm bẩm, ngủ rất say. Cố Quân nhìn kỹ một chút, mới phát hiện ngón tay uốn cong của anh vô tình mắc vào góc áo mình.

Cố Quân thở phào nhẹ nhõm, gỡ ngón tay, xoa xoa đầu ngón tay của cậu thiếu gia, lưu lại một tia ấm áp.

Chút lưu luyến này đã thành công dụ dỗ trái tim của người đàn ông tóc đen. Cố Quân ngẩng đầu lên, không khí thật ấm áp, trong đại sảnh không có thắp đèn, chỉ có từ xa hành lang phòng người hầu chiếu vào. Thẩm Tuyết Trì nằm trên ghế sofa một mình, cuộn tròn trong chăn.

Cố Quân không có cách nào rời đi, dừng lại vùng vẫy một lúc rồi im lặng bật đèn trong sảnh.

Đột nhiên, một ánh sáng trắng xuất hiện, Cố Quân nhìn thấy Thẩm Tuyết Trì rõ ràng hơn. Tư thế ngủ của anh ấy giống như một đứa trẻ, Cố Quân nghĩ. Ngồi xổm trước sô pha, anh bất giác đưa tay nhéo má người kia một cái. Cậu ấy vẫn cảm thấy bất an ngay cả khi ngủ quên vì điều gì đó từ thời thơ ấu của mình? Nhưng khi cậu ấy thức dậy, lúc nào cũng nói cười, chẳng có lúc nào đứng đắn. Nghĩ đến đây, Cố Quân cố tình siết chặt khuôn mặt của cậu hơn.

Thẩm Tuyết Trì dường như cảm nhận được điều đó trong giấc ngủ, lông mày anh nhíu lại, anh dường như càng ngủ càng trằn trọc.

Sau khi "tra tấn" vài giây, để lại vết đỏ nhạt trên mặt Thẩm Tinh Trì, Cố Quân trút bỏ hận thù, định cõng Thẩm Tuyết Trì về phòng.

Nhưng tai nạn lại xảy ra.

Thẩm Tuyết Trì không biết não mình có bị vỡ không, nhưng anh ta bám chặt vào ghế sô pha không chịu rời đi. Anh ta vung vẩy mỗi khi người khác động đến, thề sống chết với chiếc ghế sô pha. Cố Quân vô cớ bị cào, nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa hoài nghi cậu đang giả bộ ngủ.

Mọi chuyện cần phải được giải quyết ổn thỏa, lại còn có một tên khốn đang tính tình trẻ con chơi bời cầu xin không được việc gì. Cố Quân bận rộn trong một thời gian dài, cuối cùng kéo Thẩm Tuyết Trì trở lại giường trong căn phòng ở tầng ba và giúp anh đắp chăn. Trở về phòng mệt mỏi, anh ngủ thϊếp đi.

Bây giờ anh chàng không hề hay biết này đang đứng trước mặt anh một cách vô ơn, Cố Quân dù nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

"Sao còn ngủ? Thật hiếm thấy."

Không nghĩ xem là tại ai, Cố Quân nghiến răng hàm.

Cố Quân tính tình vô lý cũng không phải ngày một ngày hai, Thẩm Tuyết Trì cũng không để ý, tiếp tục cười nói: "Hôm nay thời tiết thật đẹp, chúng ta đi bơi đi."

Sau đó Cố Quân mới nhận ra Thẩm Tuyết Trì ăn mặc rất khác, nửa dưới mặc quần đi biển rộng rãi, nửa trên là áo đen bó sát, đường viền bụng lộ rõ, nội tiết tố gợi cảm bộc phát. Trên tóc có một cặp kính râm phóng đại, trên cánh tay phải kẹp một cái phao.

Nam nhân vừa mới dậy không đề phòng, bị thứ kí©h thí©ɧ mạnh mẽ như vậy hút vào, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Cái này.. khụ.." Thanh âm khàn khàn, "Bây giờ?"

Thẩm Tuyết Trì: "Bây giờ cũng gần trưa rồi, buổi chiều tắm biển xong, buổi tối chúng ta sẽ tổ chức tiệc nướng, không phải đã thỏa thuận từ trước rồi sao?"

Cố Quân trợn to hai mắt, tôi đồng ý với cậu khi nào?

"Được rồi." Thẩm Tuyết Trì vỗ vai anh, bắt chước giọng Hồng Kông dở hơi của anh, an ủi: "Làm người, quan trọng nhất là phải rộng lượng, tắm rửa sạch sẽ, tôi chờ cậu bên dưới. Nhân tiện.."

Anh chỉ vào đường viền cổ áo của Cố Quân.

Cố Quân không hiểu, vì vậy anh ấy nhìn xuống. Đêm qua ngủ vội vàng, lười thay áo ngủ, còn mặc nguyên bộ ban ngày mặc. Lúc này, đường viền cổ áo mở rộng, các đường nét của ngực và bụng mờ ảo hiện lên.

"Này, Cố Quân, tại cậu đã làm thế này với tôi, nên đừng trách ta đối với cậu như vậy."

Anh bước tới, kẹp cái phao lại, đưa tay ra, cài từng chiếc nút lỏng lẻo.

Thẩm Tuyết Trì đã làm điều này bởi vì anh ấy rất bực vì lần trước Cố Quân đã cài cúc áo của anh ấy.

Sau khi chiếc cúc áo cuối cùng được cài vào, Cố Quân lại trở lại thành một quý ông ăn mặc bảnh bao, chỉ khác là khuôn mặt hơi ửng đỏ.

"OK, nó rất hoàn hảo."

Thẩm Tuyết Trì thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve đường viền cổ áo được cố ý cài chặt, và mỉm cười rời đi.

Mặc cho tim đập loạn xạ, Cố Quân cảm thấy khó thở sau khi bị bóp cổ một lúc lâu, vội vàng cởi cúc áo để thở.

* * *

Sau bữa trưa ngắn ngủi, một nhóm người hùng hục đi ra bờ biển.

Mặt trời không gắt, bầu trời cao và không khí trong lành, gió xuân ấm áp. Cố Quân mặc một chiếc quần bơi dài không đến đầu gối, nửa thân trên khoác một chiếc áo khoác rộng, đeo một cặp kính râm màu đen, nằm trên ghế dài duỗi thẳng người trên bãi biển, rất thoải mái. Trên đầu có một cái dù che nắng cực lớn, che hết tất cả ánh sáng chiếu đến, chỉ để lại sự mát mẻ.

Cố Quân híp mắt, đang giả bộ ngủ, bị một vốc nước lạnh tạt vào mặt, quấy rầy sự hưởng thụ của hắn.

Có tiếng cười hahaha không ngớt.

Anh ngồi dậy, cau mày và tháo kính râm ra. Tóc anh ướt sũng nhỏ giọt xuống nước.

Thẩm Tuyết Trì đứng bên ngoài ô, toàn thân phơi nắng, có lẽ vừa bơi xong, người anh ngập trong những giọt nước. Cố Quân liếc nhìn những vệt nước không ngừng trượt xuống chiếc áo vest đen và biến mất ở mép chiếc quần bơi hơi chật một chút, rồi lén lút nhìn đi chỗ khác.

Khóe miệng thiếu gia nhếch lên, vừa sáng sủa vừa nghịch ngợm, toàn thân hào quang phô trương như nắng, giống như đóa hoa hướng dương đang lắc đầu.

"Tôi bảo cậu ra ngoài bơi lội, cậu lại trốn dưới ô? Có cần tôi lên lầu mang sách xuống cho cậu?"

Cố Quân không vội lau mặt: "Nếu cậu muốn thì có thể."

Thẩm Tuyết Trì: "Làm ơn, đừng nhàm chán như vậy, mọi người đang vui vẻ."

Anh chủ động đưa tay ra kéo Cố Quân, chỉ vào những người hầu xung quanh đang chơi đùa trong nước cho anh xem.

Cố Quân cảm thấy buồn cười, anh ngồi im lặng không phát ra tiếng động, nhưng cậu ấy lại chủ động khıêυ khí©h anh.

Không thể chịu được lực kéo của Thẩm Tuyết Trì, anh miễn cưỡng đứng dậy và được đưa ra khỏi ô. Mặt biển nhấp nhô lấp lánh, đến gần có thể ngửi thấy mùi hơi ướt và mặn.

Thẩm Tuyết Trì: "Thế nào, chúng ta thi đấu đi."

Tóc của Cố Quân bị gió thổi tung, anh ấy trả lời: "So cái gì?"

"So xem ai bơi nhanh hơn." Anh giơ ngón tay chỉ vào đá ngầm cách đó không xa, "Bơi đến đó rồi quay về, ai đến trước sẽ thắng."

Cố Quân không có gì để làm, nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Thẩm Tuyết Trì, anh đồng ý.

Trước khi bơi ở biển, khởi động trước là điều bắt buộc. Thẩm Tuyết Trì cởϊ áσ vest, thân hình đầy đặn dưới ánh nắng mang vẻ đẹp khỏe khoắn. Động tác khởi động của anh ấy cực kỳ khoa trương, mục đích là để khoe dáng. Anh còn cố tình cong tay, duỗi cơ để khoe với Cố Quân, tạo dáng mà các vận động viên thể hình thường có.

Cố Quân bình luận: "Gối thêu."

Thẩm Tuyết Trì cười: "Cứ đợi đi, cậu sẽ thua nhiều đến nỗi ngay cả cha mình cũng không nhận ra."

Sau khi Cố Quân cởϊ áσ khoác ra, Thẩm Tuyết Trì đã đạt được điều ước của mình và nhìn rõ bóng dáng của anh ấy. Quả nhiên, lúc mặc quần áo và cởi bỏ quần áo trông anh ấy gầy đi, dáng người vô cùng đẹp, vai rộng eo hẹp, cánh tay cân đối và lực lưỡng, chiếc quần bơi vừa vặn tôn lên đôi chân dài miên man, vòng hai của anh ấy-cơ bụng săn chắc tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Làn da của anh ấy rất trắng, có lẽ là kết quả của việc làm việc trong văn phòng quanh năm. Nhưng với dáng người và nước da trắng như vậy, ngược lại lại lại lộ ra vẻ gợi cảm lạ lùng.

Thẩm Tuyết Trì cúi đầu và nhìn vào chiếc bụng không nên nhìn thấy trong đau khổ và phẫn nộ, đột nhiên cảm thấy muốn đưa tay ra và chạm vào cơ bụng của anh, vô thức liếʍ đôi môi khô khốc, ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Cố Quân, và ngay lập tức bị cố định tại chỗ bởi đôi mắt của anh. Thẩm Tuyết Trì không thể diễn tả nó, anh cảm thấy đôi mắt đó nguy hiểm như rắn, trông cực kỳ lạnh lùng, nhưng bên dưới lại có một tầng nhiệt nổi lên, dụ dỗ mọi người đến gần như một con quỷ, khi anh nhận ra điều đó, anh ta đã bị chết đuối bởi nọc độc.

Trán bị lực gõ vào, Thẩm Tuyết Trì chớp mắt, từ trong mộng tỉnh lại, che trán lui về phía sau hai bước.

Cố Quân cười và nói: "Sao cậu lại choáng váng như vậy? Không chơi nữa à? Tôi thực sự muốn gặp lại bố tôi."

"So tài! Đương nhiên!" Sau khi hung ác nói xong, anh quay đầu cố ý xích ra xa, không để ý đến anh.

Cố Quân cúi đầu bất lực.

Những người hầu dần dần bị thu hút bởi hai người họ, và một số người đã dũng cảm cổ vũ Cố Quân.

Thẩm Tuyết Trì đeo kính bơi và kẹp mũi vào, phớt lờ tiếng cổ vũ.

Hai người họ cùng nhau ổn định tư thế, và theo lệnh của Thẩm Tuyết Trì, họ chạy về phía trước, giống như hai con cá nhồng chìm trong biển.

Ngay lập tức, những người hầu reo hò.

* * *

Thói quen của một người rất khó thay đổi trong thời gian ngắn.

Khoảng cách vạch đích không xa, Cố Quân giai đoạn đầu thi đấu ổn định, sau khi chạm vào đá ngầm thì xoay người hoàn hảo trên biển, giai đoạn sau phát huy sức mạnh, dễ dàng vượt qua Thẩm Tuyết Trì. Về phần Thẩm Tuyết Trì, anh ấy lại mắc phải sai lầm giống như lần chạy buổi sáng trước, anh ấy đã cố gắng thoát khỏi Cố Quân ở giai đoạn đầu, và việc tăng tốc liên tục cần quá nhiều năng lượng.

Cố Quân quay sang nhìn Thẩm Tuyết Trì.

Nước biển cứ xô đi, mặt anh lúc chìm, lúc hiện. Để bơi, hai cánh tay duỗi dài, có thể chạm nhẹ vào người nhau.

Cố Quân trong lòng không có tranh giành, anh lại nhớ đến lúc cậu kéo tay anh đi dạo trên bãi niển.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Thật sự rất kỳ quái, trước đây khi còn là tình địch, điểm nào cũng bị ghét bỏ, nhưng bây giờ nhìn mặt nhau, tất cả đều lộ ra vẻ đáng yêu có thể chịu đựng được.

Cuối cùng, Cố Quân đã kiểm soát được sức mạnh của mình và không đuổi kịp Thẩm Tuyết Trì.

Anh thả mình trong nước, tháo chiếc kính bơi kẹp mũi ra và chờ đợi phản ứng của cậu chủ trẻ.

Thẩm Tuyết Trì dựa vào lưng anh thở hổn hển, một lúc sau mới tức giận xé bỏ kính bơi cùng nút mũi, quay đầu trừng mắt: "Cố Quân, cậu cố ý!"

Phản ứng này nằm trong dự kiến, Cố Quân giả vờ không hiểu.

"Cậu cho rằng thả nước ra tôi sẽ vui vẻ sao, cậu.." Thẩm Tuyết Trì choáng váng không nói nên lời, đột nhiên giơ tay hất nước lên mặt Cố Quân.

"Thật sự là lòng lang dạ sói, rõ ràng quan trọng nhất chính là giữ thể diện". Cố Quân ngay lập tức trả lời.

Sau khi đối đáp qua lại, hai người thủy chiến như những cậu thiếu niên bốc đồng và ngây thơ.

Những người hầu đến cổ vũ nhìn nhau, không biết nên nói gì.