Thôi Tây Sinh ăn hai chén cơm còn muốn ăn, Mạnh Giang Thiên không muốn cho nữa, Thôi Tây Sinh cũng không khóc không nháo, đen mặt cứ trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên như vậy.
Mạnh Giang Thiên bưng thức ăn chưa ăn xong, đi tới cửa, bị ánh mắt nóng rực sau gáy nhìn chằm chằm bất đắc dĩ thỏa hiệp, thở dài lại bưng thức ăn trở về.
"Còn muốn ăn?" Từ trên cao nhìn Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên cười đến vẻ mặt âm mưu.
"Anh muốn làm gì?" Thôi Tây Sinh lập tức cảnh giác.
Mạnh Giang Thiên khom lưng xuống, khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh lui về phía sau, bị Mạnh Giang Thiên một tay giữ chặt ót: "Trước kia em muốn ăn cay phải làm như thế nào, hiện tại làm như thế đó."
Thôi Tây Sinh rất thích ăn cay, nhưng dạ dày không tốt, ăn một chút cũng không sao, ăn nhiều thì sẽ đau bụng.
Nhưng ăn ít cũng không đủ đã, Thôi Tây Sinh có đôi khi biết rõ núi có hổ, lại nghiêng về núi hổ đi. Thừa dịp dạ dày không sao cả, vội vàng mặt trắng ăn một bữa cực cay, ăn xong liền uống thuốc tiêu chảy.
Đôi khi thuốc có có tác dụng, chỉ đau một thời gian ngắn. Nhưng đại đa số thời gian, Thôi Tây Sinh đều chỉ ngón giữa lên trời chửi thề, lần sau tuyệt đối không ăn nữa.
Nhưng cứ thoải mái xong liền quên đau. Tham lam vẫn sẽ ăn thêm một trận nữa, sau đó lại chỉ tay lên trời thề không ăn, tuần hoàn như thế, Mạnh Giang Thiên đối với thề thốt của Thôi Tây Sinh một chút cũng không tin.
Cậu đau bụng, Mạnh Giang Thiên cũng không có cách nào chạm vào cậu, chưa thoả mãn du͙ƈ vọиɠ, cả đêm sắc mặt đều thối.
Sau khi hai người ở cùng một chỗ, Mạnh Giang Thiên răn dạy nhiều lần Thôi Tây Sinh không cho phép một lần ăn cay quá nhiều. Thôi Tây Sinh nếu muốn ăn cay, trước tiên phải đem Mạnh Giang Thiên đút no.
Chuyện này đều trở thành ăn ý giữa hai người, ngày nào đó Thôi Tây Sinh rất nhiệt tình rất chủ động, Mạnh Giang Thiên liền biết cậu lại muốn ăn cay.
Hiện tại Mạnh Giang Thiên nhắc tới, ám chỉ này quá rõ ràng, trước kia muốn ăn cay phải cho anh ăn no, hiện tại cậu muốn ăn cơm phải cho anh ăn no trước?
Lão sắc dục này, tuyệt đối không!!!
"Không ăn." Thôi Tây Sinh kéo tay Mạnh Giang Thiên vây khốn sau gáy mình, đẩy bả vai Mạnh Giang Thiên muốn cách xa anh một chút.
Mạnh Giang Thiên nắm chặt tay Thôi Tây Sinh, người nhung nhớ hơn hai tháng đã ở trước mắt, miệng vừa ăn cơm vừa mềm vừa hồng, hôn lên khẳng định rất mềm rất ngọt.
Mạnh Giang Thiên nghĩ đến trái tim đều thắt lại, mắt cũng đỏ lên, gắt gao lôi kéo Thôi Tây Sinh không cho cậu chạy, hô hấp dần dần vội vàng nói: "Để cho tôi hôn một lát, rồi tùy ý em ăn."
Mạnh Giang Thiên khí lực rất lớn, quyết tâm muốn hôn Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh đẩy vài cái, ngược lại bị Mạnh Giang Thiên nắm lấy cổ tay, bóp đau đớn.
Chuyện người này muốn làm cho tới bây giờ cũng không ai có thể ngăn cản, Thôi Tây Sinh đẩy vài cái, biết trốn không thoát, trước khi Mạnh Giang Thiên sắp hôn lên nói: "Cho anh hôn một cái, anh đừng hòng làm cái gì khác!"
"Được." Mạnh Giang Thiên sảng khoái trả lời, cũng không biết có nghe rõ lời Thôi Tây Sinh hay không, vội vàng hôn lên.
Cảm giác quen thuộc khiến Mạnh Giang Thiên thoả mãn hừ một tiếng, buông cổ tay Thôi Tây Sinh ra, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực mình.
Hai người ở trong phòng chim chim chuột chuột, hội trưởng học sinh cùng Tề Thiên Sơn hai người đứng ở phòng bếp, trước mặt bọn họ chỉ có một đĩa súp cà chua xào trứng gà còn đáy và hai chén cháo gạo.
"Quá đáng." Hội trưởng học sinh nhìn đáy súp cà chua đỏ trước mặt, ngay cả một quả trứng cũng không có, tức giận lại ẩn nhẫn mắng.
Bận rộn một trận, kết quả liền cho hắn ăn cơm thừa canh cận? đây là đuổi ăn mày sao?
"Suỵt." Ngón tay kinh hoảng của Tề Thiên Sơn đặt bên miệng nghẹn một tiếng, sợ Mạnh Giang Thiên nghe được, bối rối nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, Tề Thiên Sơn gắt gao nhìn chằm chằm cửa, thật lâu cũng không có người đi ra, Mạnh Giang Thiên hẳn là không nghe thấy.
Tề Thiên Sơn thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với hội trưởng học sinh: "Hội trưởng, nhỏ giọng một chút, đừng để Mạnh Giang Thiên nghe được, chúng ta không thể đánh lại hắn. Có súp cũng được, ít nhất còn nóng. Hai chúng ta chia nhau, chan vào cháo cũng ngon."
Tề Thiên Sơn chia hơn phân nửa súp cho hội trưởng học sinh, chỉ để cho mình một ít, đổ vào trong cháo gạo khuấy vài cái, Tề Thiên Sơn thở phào một hơi ăn sạch.
Vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập khoang miệng, cho dù là cháo gạo dưới đáy nồi, hương vị cũng thơm hơn nhiều so với bánh mì lạnh như băng.
Tề Thiên Sơn vẻ mặt biếи ŧɦái hưởng thụ, híp mắt không muốn nuốt một ngụm cuối cùng, đem cháo gạo lăn qua lăn lại trong miệng nhấm nháp.
Hội trưởng học sinh nhìn mà ghét bỏ, bưng bát cách xa một chút, chậm rãi nhấm nháp.
Một chén cháo gạo thật sự quá ít, hai người ăn chậm đến đâu cũng rất nhanh ăn sạch. Trong nồi còn có cháo gạo, Tề Thiên Sơn liếʍ môi còn muốn ăn thêm một chén nữa.
Nhìn về phía hội trưởng học sinh, hội trưởng học sinh cũng muốn thêm một chén nữa.
"Tôi đi tìm Mạnh Giang Thiên xin thêm một chút." Hội trưởng học sinh không thể nể mặt xuống xin, Tề Thiên Sơn chỉ có thể tự mình đi.
Hội trưởng học sinh im lặng, coi như đồng ý.
Cửa chưa đóng, Tề Thiên Sơn bưng chén cơm, cẩn thận dò xét, quan sát tình huống trong phòng.
Khi thấy rõ hai người trong phòng đang làm gì, Tề Thiên Sơn trợn to tròng mắt, trong nháy mắt rụt đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến cổ.
"Cậu làm gì vậy?" Hội trưởng học sinh nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của hắn, càng thêm ghét bỏ.
"Suỵt." Tề Thiên Sơn lại đặt ngón tay lên miệng.
Vội vàng chạy đến bên cạnh hội trưởng học sinh, nhu nhược từ nhỏ đến lớn đều an phận thủ thường, chưa từng làm chuyện gì khác thường.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy loại cục diện này, chấn động so với lúc hắn thấy zombie kinh khủng hơn nhiều.
Chỉ là tên này cũng là loại muộn tao, bình thường nhìn khép nép khúm núm, hiện giờ thấy cục diện kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, Tề Thiên Sơn lại rất khó có được hưng phấn.
Đỏ mặt, hưng phấn ấp a ấp úng nói: "Bên trong, hai người bọn họ, bọn họ..."
"Rốt cuộc bọn họ đang làm gì?" Hội trưởng học sinh hiếu kỳ, muốn tự mình đi xem, bị Tề Thiên Sơn ngăn lại.
"Đừng đi, hai người bọn họ đang ở đây..." Tề Thiên Sơn chỉ hai ngón trỏ cùng một chỗ, miệng còn chu môi với hội trưởng học sinh.
"Cút đi." Hội trưởng học sinh nhìn đôi môi dày của Tề Thiên Sơn, không thể nhịn được cho một cái tát vào vai Tề Thiên Sơn, đẩy hắn ra xa.
Hội trưởng học sinh hiểu được ý tứ của Tề Thiên Sơn, nghĩ đến hai người trong phòng làm gì, cười trào phúng, ban ngày cũng không biết đóng cửa, thật sự là biếи ŧɦái, ghê tởm.
Tề Thiên Sơn thấy hội trưởng học sinh không muốn tán gẫu bát quái lớn như vậy, xoa xoa vỗ vỗ bả vai bị đẩy.
Cắn đũa, nhớ lại hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, Tề Thiên Sơn không hiểu sao kích động, nhịn không được cả người run rẩy.
Trong đầu không khống chế được luôn nhớ tới hình ảnh kia, mặt nóng đến lợi hại, bụng cũng góp vui theo, càng đói bụng.
Tề Thiên Sơn vẫn hồi tưởng lại hình ảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ kia, đại não lại tiếp nhận tín hiệu đói bụng, không khống chế tay chân múc một chén cháo gạo, vù vù nuốt vào trong bụng.
"Này, cậu ăn đủ chưa?" Hội trưởng học sinh thấy Tề Thiên Sơn tâm hồn bay cao ngồi xổm bên nồi gạo, không ngừng uống cháo, vội vàng kéo hắn ra.
Hắn ta sắp ăn hết cháo gạo rồi. Nếu Mạnh Giang Thiên đi ra, sẽ nổi giận. Nếu như bị ảnh hưởng đến hắn thì quá oan.
Tề Thiên Sơn bị hội trưởng học sinh kéo mạnh một phen, rốt cục từ trong hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tai hồng tỉnh táo lại.
Nhìn nồi cháo trước mặt, cả người Tề Thiên Sơn run rẩy, trong nháy mắt ý thức được mình gây họa. Tất cả hình ảnh kiều diễm trong đầu nháy mắt tiêu tán.
Run rẩy cầm không được đũa và bát, rơi xuống đất, Tề Thiên Sơn kinh hoảng nhìn về phía hội trưởng học sinh: "Hội trưởng, làm sao bây giờ, tôi ăn cháo nhiều thế này. Mạnh Giang Thiên sẽ gϊếŧ tôi, hội trưởng, cậu giúp tôi, cậu phải cứu tôi."
"Tôi cứu cậu? Làm thế nào tôi có thể cứu cậu? Cậu vừa rồi nghĩ cái gì, trúng tà à? Là cậu tự mình đem cháo ăn, cũng không liên quan đến tôi."
Hội trưởng học sinh đẩy Tề Thiên Sơn đang bám tay áo mình ra, cơm cũng đã làm, ăn cũng ăn xong, ở lại chỗ này còn bị tên ngu xuẩn này liên lụy.
Hội trưởng học sinh trong nháy mắt cân nhắc ưu và nhược điểm, mở cửa rời đi, không dừng lại chút nào.
"Hội trưởng, hội trưởng." Tề Thiên Sơn đuổi theo, muốn cùng hội trưởng học sinh rời đi, lại sợ rời đi bị Mạnh Giang Thiên tìm tới, vậy hắn sẽ không giữ được mạng nhỏ.
Ở lại chủ động nhận sai, nói không chừng còn có thể có một tia sống sót.
Tề Thiên Sơn vẻ mặt buồn bã, từ cánh cửa mở thấy bên trong hai người còn ôm nhau, ảo tưởng mập mờ vừa rồi rốt cuộc nhớ không ra, chỉ còn lại kinh hoảng thất thố.
Trong phòng, Thôi Tây Sinh bị hôn sắp không thở nổi. Miệng tê, còn có chút đau. Khí lực giãy dụa càng lúc càng lớn, xoay xoay đầu, rốt cục thoát khỏi miệng Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên còn đuổi theo không buông, Thôi Tây Sinh hai tay bịt mặt Mạnh Giang Thiên, thở hồng hộc nói: "Đừng hôn nữa, tôi không thở được."
"Hửm, đều hôn bao nhiêu lần, sao em còn không biết thở?" Mạnh Giang Thiên khẽ cười, thỏa mãn ôm Thôi Tây Sinh, hôn một cái tay Thôi Tây Sinh chắn trên mặt.
Thôi Tây Sinh vội vàng thu tay về, lau tay lên người Mạnh Giang Thiên, lườm anh một cái, lau nước miếng đầy miệng: "Lại thở, hôn mười phút cũng phải thở chứ! Miệng đau muốn chết, anh là giống chó à, anh rốt cuộc là hôn hay gặm."
"Tôi muốn ăn em." Mạnh Giang Thiên thừa dịp Thôi Tây Sinh lau miệng, lại lén hôn một cái.
Thôi Tây Sinh ghét bỏ nghiêng đầu, nói: "Hôn cũng hôn xong, trả cơm cho tôi, tôi còn muốn ăn."
"Được, lập tức mang đến." Mạnh Giang Thiên tâm tình suиɠ sướиɠ, lưu luyến buông Thôi Tây Sinh ra, cầm chén cơm ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tề Thiên Sơn, hội trưởng học sinh cư nhiên ăn xong liền rời đi.
Mạnh Giang Thiên mỉm cười, anh có biện pháp để hắn đi xuống. Bát đũa còn chưa rửa đã muốn đi, thật coi nơi này là nhà hàng.
Tề Thiên Sơn nhìn thấy Mạnh Giang Thiên đi ra, lập tức quỳ xuống đất.
Mạnh Giang Thiên không hiểu sao liếc hắn một cái, không để ý tới hắn, đi tới bên nồi, cháo gạo trong nồi chỉ còn đáy, một chén cũng không múc nổi.
Khóe miệng Mạnh Giang Thiên tươi cười trong nháy mắt biến mất, ánh mắt híp lại, quay đầu nhìn về phía Tề Thiên Sơn.
Anh chỉ để cho hai người kia mỗi người ăn một chén cháo gạo, cư nhiên còn có người dám ăn nhiều. Ăn nhiều còn chưa tính, cư nhiên còn ăn sạch.
Xem ra lực uy hϊếp của anh còn chưa đủ.
Đen mặt còn chưa mở miệng, Tề Thiên Sơn ngẩng đầu, rùng mình nói: "Cháo gạo trong nồi... Bị tôi ăn."
Sắc mặt Mạnh Giang Thiên trầm xuống, Tề Thiên Sơn cả người run rẩy, vội vàng giải thích: "Thực xin lỗi, tôi là quá đói bụng, không nhịn được liền ăn thêm vài miếng. Nếu bây giờ cậu còn muốn ăn, tôi lập tức làm cho cậu. Sau này có chuyện gì, cậu cũng cứ việc dặn dò tôi. Cậu bảo tôi làm cái gì tôi cũng đều làm, cậu bảo tôi đi về phía đông, tôi tuyệt đối không đi về phía tây. Xin đừng tức giận, đừng gϊếŧ tôi."
Tề Thiên Sơn càng nói càng sợ hãi, nói đến cuối cùng nước mắt nước mũi chảy dài.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
15/9/2021
#NTT