Tầm mắt Lưu An Na vẫn dính trên người Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh híp mắt lén liếc lưu An Na một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia đã dữ tợn vặn vẹo, đôi mắt to xinh đẹp cũng khủng bố đáng sợ.
Thôi Tây Sinh cười lạnh, đóa bạch liên hoa này đạo hạnh có chút nông, vui buồn lộ rõ trước mặt, rất dễ bại lộ.
Bụng đói đến kêu ùng ục, đầu lại choáng váng lợi hại, không có Lưu An Na giày vò, tất cả cảm giác đều rõ ràng.
Thôi Tây Sinh khó chịu nằm trên đệm, sờ bụng, trong lòng nguyền rủa Mạnh Giang Thiên hết lần này đến lần khác.
Tục ngữ nói nhớ mãi không quên đều có hồi âm, đám người một trận xôn xao, Thôi Tây Sinh mở mắt ra nhìn qua, Mạnh Giang Thiên tâm tâm niệm niệm của cậu đã trở về, đang lơ lửng giữa không trung.
Trên tay cầm một túi nilon trong siêu thị, Ánh mắt Thôi Tây Sinh rất tốt, nhìn thấy trên túi có viết bốn chữ "Siêu thị Giai Giai".
Trong túi trong suốt chứa đủ loại đồ ăn vặt, trên nóc tòa nhà có hơn trăm bạn học gào thét chờ đợi đều ngửa đầu nhìn Mạnh Giang Thiên.
Lưu An Na đã chen chúc đến trước đám người, nũng nịu gọi Giang Thiên ca ca.
Nhìn thấy bao bì thức ăn rực rỡ trong túi, Thôi Tây Sinh càng đói bụng, nước miếng trong miệng tràn ngập, nuốt cũng không kịp.
Bất quá cậu hiện tại choáng váng không kìm được, nhìn bộ dáng điên cuồng của đám người mãnh liệt kia, Thôi Tây Sinh sờ bụng, đi vào chỉ sợ phải một thi hai mạng, cậu vẫn lựa chọn buông tha đi chen chúc với bọn họ.
Chỉ hy vọng Mạnh Giang Thiên có thể nể bạn tình ba năm, để lại cho cậu một chút cặn bã là được.
"Mạnh Giang Thiên, một mình cậu cũng không ăn được nhiều như vậy, cậu chia cho tôi trước một chút, xem như tôi nợ cậu một nhân tình. Chúng ta có các bạn học đói đến hạ đường huyết, nếu không ăn, sẽ mất mạng. Bạn học Mạnh Giang Thiên, tôi đã hứa sẽ không yêu cầu cậu làm gì, lần này coi như tôi thỉnh cầu cậu, xin cậu giúp đỡ những bạn học này đi." Hội trưởng học sinh tình cảm mãnh liệt lại khuyên nhủ Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên treo lơ lửng giữa không trung, theo gió nhẹ bay tới bay lui, giống như một quỷ treo cổ, mặt không chút thay đổi nhìn hội trưởng học sinh, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Đưa tay lục lọi trong túi nilon, trong chốc lát, lấy ra hai lon cháo Bát Bảo, hai chai nước khoáng, một bên túi áo nhét hai cái.
Giương mắt nhìn hội trưởng học sinh, Mạnh Giang Thiên lại lấy ra hai lon cháo Bát Bảo cầm trong tay.
Mạnh Giang Thiên rơi xuống mặt đất, đám người trong nháy mắt xông lên, Thôi Tây Sinh nhìn cũng kinh hồn bạt vía, nếu như bị đè ở phía dưới, dị năng giả cũng bị kẹp thịt.
Một giây sau, một cơn gió từ vị trí Mạnh Giang Thiên thổi lên, sức gió cũng không lớn, lại có thể ngăn cách đám người tiếp tục tiến về phía trước.
Không lâu sau, Mạnh Giang Thiên kéo cánh tay Lưu An Na từ trên không trung bay ra, trong đám người, hội trưởng học sinh cùng hai dị năng giả khác thanh âm hô tê tâm liệt phế, "Đừng chen chúc, không cần cướp."
Mạnh Giang Thiên mang theo Lưu An Na rơi vào trước mặt Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên lạnh lùng ném cho Thôi Tây Sinh ba lon cháo Bát Bảo, một chai nước khoáng.
Nhìn thấy cháo Bát Bảo, bụng Thôi Tây Sinh lại kêu lên, liếʍ liếʍ môi, tùy ý Mạnh Giang Thiên đỡ ngồi dậy.
Hiện tại phải dựa vào người ta bảo vệ, còn phải dựa vào người ta nuôi sống, Thôi Tây Sinh không được tự nhiên nói một câu "Cảm ơn."
Mạnh Giang Thiên mặt không chút thay đổi, cũng không nói một câu không khách khí, đỡ Thôi Tây Sinh ngồi xuống, mở ra một lon cháo Bát Bảo đưa cho Thôi Tây Sinh.
Cháo Bát Bảo vẫn còn nóng, giống như có một dị năng giả là hệ lửa.
Thôi Tây Sinh cũng thật đói bụng, cầm cháo Bát Bảo ăn. Ngọt ngào mềm mềm, Thôi Tây Sinh cho tới hiện tại chưa bao giờ cảm thấy cháo Bát Bảo ngon như bây giờ.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
10/9/2021
#NTT