Chương 33

Hà Nghiên Chi cần phải làm gì đó để phân tán sự chú ý, liền quay người hỏi tiếp: "Chuyện gì?"

" Trước đây tôi đã nói với anh, mẹ tôi không còn nữa, đúng không?" Giọng Du Hành rất nhẹ, như mang theo một loại sức mạnh xoa dịu.

"Lúc đó anh còn hỏi tôi tại sao bà lại ra đi, lúc đó tôi không trả lời anh."

Hà Nghiên Chi yên lặng nhìn Du Hanh, chờ Du Hành tiếp tục nói.

"Sau khi sinh em gái tôi, sức khỏe mẹ tôi luôn không tốt, luôn cảm thấy đau lưng, nhưng mọi người đều nghĩ đó là hiện tượng bình thường nên không để ý. Sau đó đi bệnh viện kiểm tra, mới biết trong cột sống có một khối u, chèn ép dây thần kinh nên lúc nào cũng đau, vị trí đó lại khó phẫu thuật, chỉ có thể uống thuốc duy trì."

"Đáng tiếc không qua hai ba năm thì tình hình xấu đi, bà không thể xuống giường chỉ có thể nhờ người chăm sóc, ban đêm đau đớn dữ dội hơn, tính tình cũng trở nên rất tệ, hay đập phá đồ đạc."

"Mặc dù chúng tôi tìm mọi cách, nhưng gần như tiêu sạch tiền tiết kiệm của gia đình cũng không chữa được cho bà, bà cuối cùng vẫn ra đi, hơn nữa ra đi trong đau đớn, nên tôi luôn cảm thấy vô cùng tội lỗi."

"Thấy có lỗi gì," Hà Nghiên Chi nhắm mắt.

"Thấy có lỗi vì không để bà sớm giải thoát à? Cậu là con trai bà, cậu làm được sao?"

Du Hành mím môi, không nói gì.

Hà Nghiên Chi: "Vậy... cậu không phải vì thấy tôi giống mẹ cậu, nên mới đến ứng tuyển làm vệ sĩ của của tôi đó chứ?"

"Không," Du Hành vội nói.

"Quảng cáo tuyển dụng nhỏ đó cũng không viết tình trạng sức khỏe của cậu, thậm chí còn không ghi tên, tôi sao có thể biết được."

Hà Nghiên Chi đã rất mệt mỏi rồi, nhưng muốn ngủ lại không ngủ được, anh thở dài.

"Vậy cậu kể với tôi nghe làm gì..."

"Chỉ là không muốn thấy ai đó giống bà ấy nữa..." Du Hành tâm trạng phức tạp.

"Anh bây giờ tính sao, cứ chịu đựng như vậy à?"

"Thuốc giảm đau không tác dụng, chỉ có thể chịu đựng thôi, chịu đến sáng, có lẽ có thể ngủ được."

"Vậy anh gọi tôi qua đây là để làm gì?"

Hà Nghiên Chi liếc nhìn Du Hành.

"Tối qua cậu ngủ ở đây, cả đêm tôi không đau, tôi nghĩ cậu có thể giảm đau, nên mới gọi cậu qua - sự thật chứng minh là không tác dụng."

Du Hành: "..."

Hà Nghiên Chi nghĩ cậu là ibuprofen à?

Du Hành có vẻ mặt kỳ lạ.

"Anh không định nói với tôi là, từ khi anh bị tai nạn giao thông đến nay mấy tháng, đêm duy nhất không đau là đêm qua đấy chứ?"

"Đúng vậy," giọng Hà Nghiên Chi càng mệt mỏi hơn.

"Tôi còn tưởng mình gặp cứu tinh, nhưng hóa ra là do tôi nghĩ quá nhiều."

Du Hành: "..."

Sao đột nhiên lại thấy Hà Nghiên Chi có chút thảm nhỉ?

Xuất phát từ lòng thương cảm và sự đồng cảm cơ bản nhất của con người, Du Hành vẫn quyết định quan tâm đến người ông chủ yếu đuối h, đáng thương lại bất lực này của mình. Du Hành nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hỏi.

"Anh lạnh à?"

"Lạnh."

Thực tế trong phòng ấm áp lắm rồi, Du Hành đắp chăn còn thấy nóng.

Vì thế Du Hành lại nói: "Hay là... anh xoay người qua?"

Hà Nghiên Chi đau đến rút hết hơi, không muốn nói thêm câu nào, khó khăn lắm mới đáp lại: "Làm gì?"

Du Hành: "Ý tôi là tôi hơi nóng, nếu anh lạnh thì chúng ta chi bằng lại gần chút, trung hòa một chút?"

Hà Nghiên Chi: "..."

Trong bóng tối hai người ở rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hai người nhìn nhau một lúc, Hà Nghiên Chi nói: "Như vậy còn chưa đủ gần à?"

"Có thể gần hơn chút nữa."

Hà Nghiên Chi hơi nghi ngờ, nhưng vẫn quay người lại một cách vô thức, chỉ cảm thấy sau lưng có tiếng xì xào, Du Hành thực sự chui vào chăn của anh, còn từ phía sau áp sát, dùng ngực chạm vào lưng anh.

Đột nhiên bị ôm từ phía sau, Hà Nghiên Chi theo bản năng rùng mình, muốn tránh ra, đối phương lại đưa tay ôm lấy eo anh, hoàn toàn giữ anh trong lòng.

Còn nói như một cái cớ: "Không phải lạnh sao, thế này ấm hơn chút."

"..."

Nếu thật sự chỉ muốn giúp anh giữ ấm, tại sao không xuống giường tìm cái chăn điện kỳ diệu nhỉ?

Hà Nghiên Chi toàn thân mệt mỏi, ngay cả sức để cãi nhau cũng không còn, chỉ có thể thở dài.

"Cậu làm vậy khiến chú rất khó xử đấy, nhóc con."

"... Tôi không phải là nhóc con."

"Đại học còn chưa tốt nghiệp, cậu không phải là nhóc con thì là gì?" Hà Nghiên Chi kiệt sức nhắm mắt lại, giọng nói chậm dần.

"Giữa bạn bè bình thường, sẽ không ôm nhau theo tư thế này."

"Chúng ta không phải bạn bè bình thường," Du Hành cằm đặt trên vai Hà Nghiên Chi, dù giọng rất nhẹ, nhưng bên tai vẫn rất rõ ràng.

"Là ông chủ và vệ sĩ thân cận, sao có thể là bạn bè bình thường?"

Hà Nghiên Chi đau đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, không nghe ra Du Hành có nhấn mạnh từ "thân cận" hay không.

Sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt vì lật người, Hà Nghiên Chi hoàn toàn không nói gì nữa, tự để mình vào trạng thái chờ, không tranh luận với tên vệ sĩ không nghe lời kia nữa.

Không biết là do người Hà Nghiên Chi quá lạnh, hay người đối phương quá nóng, bị Du Hành áp sát như thế này, Hà Nghiên Chi cảm thấy cả lưng như được phủ đầy túi sưởi.

Nhiệt độ này không khiến Hà Nghiên Chi khó chịu, phần eo và lưng ban đầu đau nhói dữ dội trong nhiệt độ đó, sau đó cơn đau dần giảm đi, như thể thật sự được xoa dịu.

Rất nhanh, cơ thể Hà Nghiên Chi không còn run rẩy nữa, tinh thần cũng thoải mái hơn, hô hấp trở nên đều đặn, từ trạng thái chờ bước vào giấc ngủ.