Chương 16

Du Hành trong lòng thầm mắng có thuốc hạ sốt sao không uống sớm, đặt Hà Nghiên Chi trở lại gối rồi đi lục ngăn kéo tìm thuốc, kết quả lục tới lục lui, căn bản không tìm thấy thuốc hạ sốt nào, chỉ có một đống thuốc giảm đau.

“Đâu có!”

“Có...”

Hà Nghiên Chi khăng khăng nói có, Du Hành đành phải tiếp tục tìm, cuối cùng phát hiện một vỉ thuốc không có hộp, nhìn tên thuốc ở mặt sau, dường như thực sự là thuốc hạ sốt.

Nhưng... vỉ thuốc này đã hết sạch rồi.

“Anh đã uống hết từ lâu rồi!”

Du Hành không kìm được chửi thề, hoàn toàn mất kiên nhẫn, một lần nữa kéo Hà Nghiên Chi dậy.

“Đi bệnh viện với tôi!”

Hà Nghiên Chi cũng không biết bao lâu rồi không ra khỏi biệt thự này, thậm chí không tìm được một bộ quần áo để mặc ra ngoài.

Du Hành không có tâm trạng đi lục tủ, nên trực tiếp đi tất cho Hà Nghiên Chi, cởϊ áσ khoác của mình ra khoác lên cho Hà Nghiên Chi, rồi trực tiếp bế anh ra khỏi phòng ngủ.

Hà Nghiên Chi có lẽ nhận ra không thể tránh khỏi chuyến đi bệnh viện này, vẫn đang cố gắng chống cự cuối cùng.

“Đừng gọi... taxi.”

Du Hành cười lạnh: “Anh thấy tôi giống có xe sao?”

“... Tôi có!”

Hà Nghiên Chi nói hai từ phải thở ba cái, đến lúc này rồi vẫn không muốn từ bỏ chút tôn nghiêm đáng thương của mình.

“Trên tủ giày... có chùm chìa khóa.”

Du Hành vừa vặn đi đến cửa, tiện tay nhặt lấy chìa khóa xe.

“Có... gara...”

Biệt thự có một gara riêng, Du Hành lúc đến đã nhìn thấy, Du Hành tưởng gara của Nghiên tổng chỉ để trang trí, không ngờ bên trong thật sự có xe.

Ngay khi Du Hành chuẩn bị nghênh đón một chiếc siêu sẽ bốn chứ số, mở cửa gara ra nhìn, phát hiện bên trong chỉ có một chiếc SUV màu trắng bình thường.

Khiêm tốn mà sang trọng, có nội hàm, không có vấn đề gì, đây mới là trang bị phù hợp cho một ngôi sao hết thời.

Du Hành không có thời gian so đo đến vấn đề xe cộ, mở cửa xe nhét người nào đó vào ghế sau, cài dây an toàn cho Hà Nghiên Chi, rồi tự mình lái xe ra khỏi gara.

Du Hành trước đây không mấy khi lái loại xe SUV này, chỉ có một lần đi đón bạn say rượu lái giúp người ta một lần.

Bây giờ vào thời điểm này Du Hành cũng không quản có quen tay hay không, phát huy tối đa kỹ năng lái xe của mình, chạy ra khỏi khu dân cư hướng đến bệnh viện.

Hà Nghiên Chi yếu ớt tựa vào ghế sau, đầu dựa vào cửa sổ xe, cả người như con mèo đang ngủ mặc người ta bày bố.

Du Hành từ gương chiếu hậu liếc nhìn Hà Nghiên Chi một cái, cảm thấy trong thời gian ngắn người này có lẽ chưa chết được.

Dù sao tai họa kéo dài ngàn năm.

Phải nói vận may của Nghiên tổng thực sự không tốt, hiện đang là giờ cao điểm buổi trưa, đi đâu cũng tắc đường.

Khi Du Hành vượt qua muôn vàn khó khăn đưa Hà Nghiên Chi đến được bệnh viện, đã là nửa giờ sau.

Khoa khám bệnh của bệnh viện cũng không làm việc vào buổi trưa, Du Hành trực tiếp đưa Hà Nghiên Chi vào phòng cấp cứu, rồi đưa đi xét nghiệm máu, chạy đi chạy lại, chỉ có thể bế Hà Nghiên Chi theo, tỷ lệ quay đầu lại nhìn lên đến 100%.

Lúc này Hà Nghiên Chi đã có chút nửa sống nửa chết, anh bám vào người Du Hành sống lay lắt, ý thức cực kỳ mơ hồ, căn bản không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy bên tai vo ve không ngừng, như có một trăm con ruồi đang bay.

Cộng thêm nhiệt độ cơ thể cao, cả người Hà Nghiên Chi cực kỳ bứt rứt, chút sức lực còn lại đều dùng để cấu cánh tay Du Hành, phát ra sự phản kháng không lời.

Đáng tiếc sức lực lại nhỏ bé như khi cố ý không mở nổi nắp chai của một cô gái nhỏ, hoàn toàn bị Du Hành lờ đi.

Y tá lấy máu có lẽ chưa từng thấy kiểu trai đẹp như hai người họ, tỏ ra cực kỳ tò mò với sự kết hợp kỳ lạ này, nhân lúc tiêm kim nhìn trộm họ mấy lần.

Hà Nghiên Chi không còn sức lực, phải dựa vào người Du Hành mới có thể ngồi vững, người sau vừa đỡ Hà Nghiên Chi vừa nhìn cánh tay lấy máu của anh.

Chỉ cảm thấy người này gầy đến mức có thể gọi là “kinh hồn bạt vía”, có lẽ hơi thiếu dinh dưỡng.

Một người nổi tiếng như vậy, sao lại rơi vào tình cảnh này.

Nói về việc tự hủy hoại bản thân, trong thành phố Hân Lâm nếu Nghiên tổng nhận số hai, chắc không ai dám nhận số một.

Xét nghiệm máu xong, làm một xét nghiệm máu thường, kết quả xong liền bị đưa đến phòng truyền dịch, lúc này không nhiều người, còn hai giường trống.

Du Hành ôm một cục phiền phức, hành động không thuận tiện, đành đặt Hà Nghiên Chi xuống, rồi đi lấy thuốc.

Hà Nghiên Chi vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, vẫn còn chút ý thức mơ hồ. Anh vốn dĩ bị xóc nảy cả đường vì bị cõng, đột nhiên không còn cảm giác xóc nảy nữa, lại bắt đầu thấy khó chịu một cách kỳ quặc.

Hà Nghiên Chi cảm thấy nặng mí mắt, đầu óc cũng không tỉnh táo, chỉ mơ màng cảm thấy bên cạnh không còn ai, không khỏi nghĩ—cậu vệ sĩ nhỏ không cần anh nữa? Bỏ anh ở đây mặc kệ rồi sao?

Tên này không cần tiền nữa à?

Có phải đã ôm mèo bỏ trốn rồi không?