Tưởng Thần Minh sững sờ, chỉ vì một câu nói này của anh, cậu không kìm nén nổi nữa, mùi hạnh nhân đắng chát điên cuồng tỏa ra, hòa làm một với hương sữa ngọt.
Mạc Lệnh Thu dựa vào bồn rửa mặt một lúc thì đứng không vững, đôi chân yếu đuối ngã khuỵu xuống.
Tưởng Thần Minh vừa đỡ lấy anh, vừa nghiến răng lấy ra một hộp thuốc ức chế trong túi áo, uống một viên mới khống chế được chất dẫn dụ của bản thân.
Mạc Lệnh Thu run rẩy sờ tay vào túi áo khoác của mình, Tưởng Thần Minh thấy thế, hỏi anh: "Thầy mang thuốc ức chế ạ?"
Mạc Lệnh Thu không để ý đến cậu, trán anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tưởng Thần Minh tốt tính ôm người đặt lên bồn rửa mặt, sờ soạng túi áo anh một hồi mới tìm được một lọ chất lỏng giống như thuốc ức chế.
Mạc Lệnh Thu nhìn chằm chằm vào lọ thuốc ức chế kia, đó là cọng rơm cứu mạng của anh vào lúc này.
"Pặc" một tiếng, nắp lọ bị giật ra, Tưởng Thần Minh đưa lọ thuốc đến bên miệng giúp anh uống hết.
Theo dòng chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cơ thể, cảm giác nóng cháy cũng dần lắng xuống, Tưởng Thần Minh còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Mạc Lệnh Thu nói hai chữ: "Ra ngoài."
Tưởng Thần Minh đứng chết trân, cậu cảm thấy mình là một ví dụ điển hình cho câu "dùng xong rồi vứt".
Trong lúc Tưởng Thần Minh đang nghĩ linh tinh thì nghe thấy Mạc Lệnh Thu khàn giọng nói lại một câu: "Em ra ngoài trước đi."
Ngữ khí lần này đã tốt hơn lần trước rất nhiều, nhưng cũng khiến Tưởng Thần Minh nhạy cảm phát giác ra một chút cảm xúc khác biệt.
Ngấm ngầm chịu đựng, thậm chí là...khó chịu.
Tưởng Thần Minh đột nhiên nhớ đến từ "xinh đẹp tài giỏi" mà cậu bạn béo cùng phòng đã nói, Mạc Lệnh Thu là một omega cao cấp, là kiểu omega hiếm có trong nhóm omega vốn đã ít ỏi.
Khả năng sinh đẻ và chất dẫn dụ dịu dàng của omega cao cấp tốt hơn nhiều so với omega phổ thông, bọn họ đều là đối tượng kết hôn tốt nhất các alpha tranh giành. Nếu như Mạc Lệnh Thu muốn tìm một alpha hợp ý để sống chung, chắc chắn sẽ có vô số alpha tự mình dâng tới cửa. Nhưng Mạc Lệnh Thu lại không như thế, anh chìm đắm trong sự nghiệp, trong khoảng thời gian ngắn đã đạt được thành tựu mà người khác có thể mất vài chục năm mới có.
Nhưng bây giờ, bất kể nguyên nhân là gì, kì động dục của Mạc Lệnh Thu đã trở nên không ổn định, thậm chí sau này có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh. Điều này đối với người có lòng tự trọng cực kì cao như Mạc Lệnh Thu mà nói, chính là việc tuyệt đối không thể chấp nhận được, cũng là việc không mong muốn xảy ra nhất.
Tưởng Thần minh nhìn chằm chằm vào phần đầu đang cúi xuống của Mạc Lệnh Thu, sợi tóc đen bóng mềm mại rũ xuống trán, che đi vẻ mặt của anh khiến người khác không thể nhìn rõ.
Im lặng thở dài một hơi, Tưởng Thần Minh nhanh chóng nắm tay lại, gật đầu nói: "Được rồi, em ở ngay bên ngoài, thầy Mạc, có chuyện gì thì thầy gọi em nhé."
Mạc Lệnh Thu không lên tiếng, nhưng bàn tay chống vào cạnh bồn rửa mặt khẽ động đậy.
Tưởng Thần Minh nghĩ thầm, cũng may đối phương có phản ứng lại, nếu không cậu cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra rồi lại đóng lại, Mạc Lệnh Thu vẫn luôn căng thẳng dần thả lỏng, cong lưng dựa vào bồn rửa mặt, không nói câu nào mà ngẩn người nhìn sàn nhà.
Mười mấy phút sau, anh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lấy điện thoại trong túi áo ra, gửi tin nhắn cho bệnh viện tư nhân, đặt trước lịch kiểm tra sức khỏe.
Đứng thẳng người lên, Mạc Lệnh Thu soi gương sửa soạn lại dáng vẻ của bản thân, sau khi xác định trông mình đã ổn hơn mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Tưởng Thần Minh thực sự làm giống lời cậu nói, đứng ở trước cửa nhà vệ sinh không rời đi. Mạc Lệnh Thu nhìn cậu một cái, đối phương lập tức đi ra bên ngoài cùng anh.
Điều bất ngờ là Phàn Niên cũng không ở trong phòng y tế, cửa cuốn đã bị kéo xuống. Trong lòng Mạc Lệnh Thu lộp bộp một tiếng, anh kéo cửa lên thì thấy Phàn Niên đang ngồi xổm dưới đất nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng cửa bị kéo lên, Phàn Niên vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Lệnh Thu, cậu ngạc nhiên hỏi: "Sao nhanh thế?"
"Cậu nghĩ gì thế?" Phàn Niên biết giới tính thật của anh, vừa rồi xảy ra chuyện như thế, bọn họ chỉ để lộ một chút chất dẫn dụ đã bị Phàn Niên phát hiện ra. Cho nên Mạc Lệnh Thu cũng đoán được suy nghĩ của cậu đã bay bổng đến phương trời nào. Mặc dù quả thực là có xảy ra chuyện, nhưng chắc chắn không phải cảnh tượng cần phải làm mờ như trong đầu óc của Phàn Niên.
"Không phải động...dục sao?" Phàn Niên cho rằng bản thân không hề nhận nhầm.
Mạc Lệnh Thu không trả lời, nhưng vẻ mặt nghiêm túc hơi dao động, giống như bị nói trúng tim đen.
Để bầu không khí bớt xấu hổ, Tưởng Thần Minh mở miệng cắt ngang: "Thầy Mạc, bác sĩ Phàn, vậy em về trước nhé."
"Ừ." Mạc Lệnh Thu nhìn về phía trước, cũng không nhìn cậu.
Tưởng Thần Minh im lặng một lúc, cúi đầu nói nhỏ với Mạc Lệnh Thu: "Thầy Mạc, nếu thầy có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho em, tạm biệt."
Nói xong, Tưởng Thần Minh cũng không cho Mạc Lệnh Thu có cơ hội phản ứng lại, quay đầu chạy đi.
Phàn Niên nhìn hai người họ vài lần, thì thầm hỏi Mạc Lệnh Thu: "Cậu nói thật đi, hai người thực sự không có gì à?"
"Không có." Mạc Lệnh Thu trả lời vô cùng quả quyết.
Phàn Niên gật gù: "Vậy thì tốt, đừng nghĩ về cậu ấy nữa."
"...Hả?" Mạc Lệnh Thu hơi mông lung, rõ ràng tối qua người này còn dốc sức làm mối cho anh, sao giờ lại đổi ý rồi?
"Cậu xem hai người các cậu mất có mấy phút đã giải quyết xong rồi, nhanh quá đi mất." Phàn Niên lắc đầu: "Không phù hợp."
"Phàn Niên." Mạc Lệnh Thu trầm mặt, "Cậu đã quên thứ gọi là thuốc ức chế rồi à?"
Phàn Niên:...