Chương 18.3: Biểu diễn ở trung tâm thương mại (3)

Để gặp được Lucy, người mà mình đã yêu thích ba năm, Tần Nhất Hàn vào buổi sáng đã thức dậy và gội đầu.

Cô vừa sấy tóc thì thấy điện thoại rung lắc dữ dội.

Không biết ai đang tìm kiếm cô ấy vào lúc này. Sau khi Tần Nhất Hàn nhấp vào WeChat, cô thấy khoảng hơn chục danh sách tin nhắn bị hiện lên liên tục. Hàng trăm tin nhắn mới xuất hiện sau khi tắm.

Tần Nhất Hàn giật mình, tự hỏi phải chăng đã xảy ra chuyện lớn gì, cô có chút lo lắng mở ra, nhưng phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.

Cô vuốt tin nhắn lên tin nhắn đầu tiên.

[Cá nhỏ ngon lành lười biếng nợ ta một chén chia dâu: Hào quang! Anh trai của cậu đã nổi tiếng, cậu biết không! ! Show "Tuổi trẻ vô tận" gần đây đang cực kỳ nổi tiếng, video ngắn của anh trai cậu hiện đang lên xu hướng và nó có hơn 200.000 lượt thích chỉ sau vài phút! Vào xem ngay đi! ]

Nhóm lớp bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

[Tôi đã tặng 20 pound trước kỳ thi hàng tháng: Wo Ri, Tần Nhất Hàn, cậu quá vô lương tâm. Làm sao có thể che đậy một việc lớn như việc anh trai chúng ta tham gia show mà không hề đề cập đến. Chúng ta có phải là bạn bè không! Cậu không thể biện minh nếu không bồi thường cho tôi một bữa lẩu!]

[Tôi là người giám sát: cái gì? Lục Thần không phải đang thi đại học sao?]

[Lại đi TB thì sẽ chặt tay: ngày nào cũng vậy, lần trước nhìn thấy anh Lục, tớ đã nghĩ anh ấy đẹp trai lắm, woo woo woo, sau này ảnh mà về trường chắc chắn sẽ rất hot cho coi. Tớ đã nhìn siêu sao tương lai! Thật hạnh phúc [khóc] [khóc]]

Tần Nhất Hàn: "..."

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Cô dừng lại một lúc, rồi vuốt xuống thêm vài tin nhắn nữa trước khi hiểu ra.

[Bạn cùng lớp với em gái anh Lộ: Anh trai cậu hiện đang biểu diễn tại Trung tâm mua sắm Leyuan ở thành phố Huayan, cậu không phải đang ở thành phố Huayan sao? Cậu không gặp anh trai cậu à? ]

Tần Nhất Hàn sửng sốt. Cô chỉ biết Tần Lộ đang ghi hình một show gần Huayan, không hề nghe nói anh sẽ biểu diễn ở trung tâm thương mại Leyuan.

Cô liếc nhìn thời gian, có chút do dự.

Để thuận tiện, Tần Nhất Hàn đã đặt khách sạn gần trung tâm mua sắm Leyuan nơi tổ chức tiệc ký kết và chỉ cách đó vài phút đi bộ.

Tuy nhiên, cô chỉ muốn gặp Lucy vào buổi chiều, cô ấy rất bận rộn với những list việc làm đã lập ra từ trước và không hề quan tâm đến động thái của Tần Lộ. Huống chi, với phong cách của Tần Lộ, cho dù không phải huấn luyện khép kín, anh cũng có lẽ sẽ không liên lạc với cô.

Cô tự nghĩ Tần Lộ là loại người như thế nào. Cô vẫn không biết anh trai mình là người như thế nào, sống chung hơn mười năm, cô vẫn thấy khó chịu như vậy. Tần Lộ học giỏi nhưng lại không có năng khiếu ca hát và nhảy múa. Những người này chắc chắn đã tạm thời bị khuôn mặt của anh lừa gạt. Khi nhận ra thực lực của Tần Lộ không tốt chút nào, rất có thể sẽ sớm từ bỏ.

Đối mặt với tin tức bị oanh tạc, Tần Nhất Hàn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đành đăng xuất, đợi các bạn cùng lớp bình tĩnh lại.

Nhưng không biết chính xác địa điểm và thời gian là một chuyện, phải nói lại là chuyện khác. Mặc dù Tần Nhất Hàn cảm thấy Tần Lộ biểu diễn không thể thành công lắm, nhưng cô vẫn có chút tò mò.

Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại trong tâm trạng rối bời. Bây giờ cô ấy có thể có thời gian để xem đoạn kết, nhưng có thể cô ấy sẽ chẳng chạy đi đâu được.

Tần Nhất Hàn đang do dự, khi cô nghe Mộ Khiết Hàn, người đã trang điểm trong một giờ và cuối cùng nhấc điện thoại di động lên, hét lên—

"Mama Lucy, sao cậu không nói cho tôi biết, chàng trai tôi pick tối qua lại có quan hệ với người ngay bên cạnh!"

Tần Nhất Hàn giả vờ ngu ngốc: "Ờm… không biết."

Bây giờ đừng lo lắng về nó.

Mộ Kiệt Hàn mất hai giây để kiểm tra hình ảnh của mình, sau đó nhanh chóng bắt đầu thay giày. Cô nói nhanh: “Weibo phát điên rồi, nhưng tôi không nhìn thấy! Nhanh nhanh lên, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này, cô biết đấy. Ngày xưa việc đón idol xuống máy bay của tôi rất khó khăn. Vì nhiều người cũng giống như tôi. Với nhiều năm kinh nghiệm đu idol, anh ấy nhất định sẽ trở nên nổi tiếng, nghĩ đến sau này sẽ không dễ dàng gặp được anh ấy như bây giờ rồi!”

Tần Nhất Hàn: "..."

Không nói một lời, cô xỏ giày thể thao vào rồi cùng Mộ Khiết Hàn lao ra ngoài.

Tần Nhất Hàn thầm nghĩ: Cảm ơn lời mời của cô, ngày nào cũng gặp, tôi đã gặp anh ấy hơn mười năm, ở đối diện anh ấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy anh ấy sinh hoạt.

Hai người chạy suốt quãng đường. Bình thường phải mất năm phút để đi bộ qua chỗ đó nhưng hôm nay họ vào trung tâm mua sắm nhiều nhất chỉ mất ba phút.

Tốc độ lan truyền thông tin của Internet nhanh đến chóng mặt.

Trung tâm mua sắm đã rất đông người, bao gồm cả những người đã tập trung tại trung tâm thương mại và đến sau khi xem tin tức trên weibo, cũng như fan của 4seven ban đầu ở gần đó để tham gia cuộc vui.

Tần Nhất Hàn có chút bối rối trước “thế trận” như thế này. Ban đầu cô cho rằng những người mới như Tần Lộ và những người không nổi tiếng khác sẽ không có nhiều người vây quanh.

Cô đã đánh giá thấp sức hút của những anh chàng đẹp trai và sự nhiệt tình của những người thích tham gia cuộc vui.

Mộ Khiết Hàn nhìn đám người trước mặt, không khỏi thở dài: “Tôi biết ngay nhất định sẽ như thế này mà.”

Cô kéo Tần Nhất Hàn, cố gắng chen vào đám đông, nhưng điều đó rất khó khăn. Thời lượng của một bài hát vốn dĩ rất ngắn và âm nhạc sẽ dừng lại trước khi nó đi vào vùng ngoại vi.

Sau đó là tiếng nói của khán giả, tuy không phải sóng thần nhưng cũng rất nhiệt tình.

Tần Nhất Hàn bị chặn lại. Cô ấy tuy cao 1m65 nhưng cũng không thể nhìn thấy gì khi trước mặt có hàng trăm người.

Cô dường như nghe thấy có người gọi tên Tần Lộ, nhưng cô không nhìn gì cả. Đối phương đã rời khỏi sân khấu, cố gắng hết sức nhảy hai lần, cô nhìn thấy bóng lưng của anh. Tất cả các thực tập sinh đều ăn mặc giống nhau, và khoảng cách quá xa để cô có thể phân biệt ai với ai.

Cô kéo Mộ Khiết Hàn, trong lòng thực sự có chút tiếc nuối khó hiểu, "Quên đi, biểu diễn kết thúc rồi, bọn họ phải rời đi."

Tuy nhiên, Mộ Khiết Hàn lúc đầu có chút nản lòng, ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng ngời khi nghe thấy câu nói: “…Phải đi à?”

Mộ Khiết Hàn trong nháy mắt phục sinh, tràn đầy ý chí chiến đấu, không chịu bỏ cuộc: "Chúng ta vẫn còn có cơ hội!"

Cô quay người kéo Tần Nhất Hàn đang bối rối lao ra ngoài. Cô ấy mỉm cười và nói: "Còn nhớ chiếc xe buýt mà cậu nhìn thấy ở cửa không? Họ luôn phải lên xe trước khi rời đi."

Hai người lao lên xe ngồi xổm canh gác, Tần Nhất Hàn bị Mộ Khiết Hàn bối rối kéo đi, lúc này mới phản ứng lại. Cô ấy đang ngồi xổm để xem Tần Lộ à?

Điều này thật kỳ lạ. Khóe miệng Tần Nhất Hàn giật giật, cô muốn thuyết phục Mộ Khiết Hàn quay lại khách sạn, nhưng nhìn thấy tinh thần phấn chấn của đối phương, cô xấu hổ không nói nên lời.

Để cô ấy đột nhiên thú nhận mình là em gái của người mà cô ấy vừa mới thích?

Trong đầu Tần Nhất Hàn đang hỗn loạn, bên ngoài trung tâm mua sắm có rất nhiều người, còn có những cô gái trẻ hình như mới đến.

Vừa định nói, cô nhìn thấy một chàng trai mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng bước ra từ cánh cửa xoay ở lối vào trung tâm thương mại.

Chàng trai bước ra trước có dáng người cao lớn, nhìn có vẻ hơi lạnh lùng nhưng vẫn kiên nhẫn dừng lại chờ đồng đội phía sau đuổi kịp.

"Trời ạ, là Hàn Tư Yên... Người thật quả thực so với trong video còn đẹp hơn rất nhiều." Mộ Khiết Hàn đã lấy điện thoại di động ra vui vẻ chụp ảnh, Tần Nhất Hàn buồn cười nói: "Mama Lucy, cô ‘trèo tường’ nhanh như vậy hả?"

"Cậu đang nói cái gì vậy, khen đẹp trai thôi, không gọi là trèo tường." Mộ Khiết Hàn trên mặt tràn đầy hạnh phúc: "Tôi thật may mắn, mặc dù không follow kịp chương trình nhưng ít nhất tôi có thể nhìn thấy tất cả các thành viên ở cự ly gần".

"Khi nào thì onepick của tôi..." Mộ Khiết Hàn lẩm bẩm và ngừng nói giữa chừng.

Tần Nhất Hàn ngẩng đầu, thiếu niên tóc đen quen thuộc lại có chút xa lạ đi qua cửa xoay. Nhìn thấy anh đi ra, Hàn Tư Yên nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhẹ.

Mặc dù được bao quanh bởi những thực tập sinh xuất sắc nhưng Tần Lộ trông vẫn rất đẹp trai. Mái tóc đen mềm mại của anh ấy trông đặc biệt mới mẻ giữa những màu tóc sặc sỡ. Khi anh hơi cúi đầu, những đường nét trên khuôn mặt anh giống như một cuộn giấy được họa sĩ phác họa cẩn thận vẽ ra. Chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và cà vạt đen rất điềm tĩnh đối với anh.

Có vẻ khác với tên mọt sách thường ngày hay giật khoai tây chiên và tiền tiêu vặt của Tần Nhất Hàn, cũng khác với tên thường xuyên mách lẻo với mẹ Tần.

Tần Nhất Hàn ngơ ngác, quên mất mình đang đứng trên con đường duy nhất để đến xe buýt, Tần Lộ đã đi về phía cô.

Khi Tần Lộ mất cảnh giác, Tần Nhất Hàn sững người.

Tần Nhất Hàn xấu hổ muốn tìm một cái khe nứt trên mặt đất để đi vào, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Lộ sững sờ một lúc, anh liền đi thẳng về phía cô.

Mộ Khiết Hàn ở bên cạnh vẫn chưa nắm rõ tình hình, cầm điện thoại hưng phấn nói nhỏ: "Ồ ồ ồ gì vậy, anh ấy đang đi về phía bọn mình."

Tần Lộ dừng lại trước mặt hai người. Sau tuổi thiếu niên, Tần Lộ, người đã từng bị Tần Nhất Hàn cao lớn hơn ăn hϊếp khi còn nhỏ, giờ đã phải cúi đầu để nhìn vào mắt cô.

Đây là lần đầu tiên Tần Nhất Hàn nhìn thấy anh trai mình trang điểm. Các đường nét trên khuôn mặt vốn đã tỉ mỉ lại trở nên ba chiều và đẹp trai hơn.

Anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng với nụ cười trong mắt, anh ấy thì thầm: "Sao em lại ở đây?"