Chương 8.2: Hàn Tư Yên (2)

"Xin chào các vị cố vấn, tôi là Hàn Tư Yên. Hai mươi tuổi, chuyên ngành luật tại Đại học Bắc Kinh." Hàn Tư Yên trông có vẻ lạc lõng trong bộ vest trắng kiểu công sở, khi nói chuyện lại càng chậm chạp, giống như một doanh nhân trẻ đang phát biểu trong hội nghị tuyên dương.

"...Chuyên ngành luật?" Ân Tô Lê nghĩ rằng chương trình này thực sự tuyệt vời. Có rất nhiều người là chuyên gia trong lĩnh vực của mình nhưng không am hiểu lĩnh vực của họ, vậy mà lại tham gia những kiểu show sống còn như này ư, không biết đạo diễn đã đào từ đâu ra nữa. Cô ấy hơi sốc khi đọc thông tin, "...Bắc Kinh? Đại học Bắc Kinh đó đó hả"

Hàn Suyan: "Ừm."

Huh. Ân Tô Lê nhướng mày trong tiềm thức và nói thẳng thừng: "Tại sao sinh viên luật của trường đại học nổi tiếng lại đến tham gia tuyển tú?”

Hàn Tư Yên có vẻ bình tĩnh lạ thường kể từ khi lên nắm quyền, ôn hòa như nằm phơi nắng ở sân sau của chính mình: "Tất cả các lựa chọn cá nhân không vi phạm pháp luật đều là quyền tự do của công dân."

Ân Tô Lê: "..."

Cô cảm thấy cảm giác đau tim dường như có chút quen thuộc.

Ân Tô Lê: “Cậu thật thú vị.”

Hàn Tư Yên rất thẳng thắn: "Không có gì. Sau khi tốt nghiệp hẳn sẽ không vậy nữa" (ý nói học luật nên quen nói đến pháp luật mỗi khi mở miệng)

Ân Tô Lê: "..."

Hiểu rồi, chàng trai này là một ông cụ non.

Nhà sản xuất Thôi Chí Hào đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân để không cười thành tiếng. Sau khi ho khan một tiếng, anh ta nghiêm túc làm theo quy trình gợi ý: "Vậy trước khi đến đây, cậu đã từng tiếp xúc với lĩnh vực này chưa?"

Hàn Tư Yên: "Cũng ổn*."

*Chắc là nói biết đến nhưng không hiểu sâu về nó

Thôi Chí Hào gần như nghẹn ngào. Đôi khi sẽ có một hoặc hai thực tập sinh hơi khó xử lý. Anh ấy nhận xét rất uyển chuyển: “Rất thẳng thắn.”

Hàn Tư Yên: "Cảm ơn, thói quen của tôi thôi ạ. Tôi muốn thay đổi, tôi đang học cách làm cho lời nói của mình trở nên vòng vo hơn, nhưng điều đó rất khó và sẽ mất một thời gian."

Thôi Chí Hào nhanh chóng cúi đầu xuống và cố gắng hít một hơi thật sâu để không cười quá đà.

Ân Tô Lê nhịn cười: "Có ai nói rằng cậu thích hợp làm diễn viên hài hơn là thành viên nhóm nhạc nam không?"

Cô ấy chỉ đang phàn nàn, nhưng Hàn Tư Yên lại lộ ra vẻ nghiêm túc ghi nhớ, sau đó gật đầu: "Đạo diễn sau khi xem vòng phỏng vấn của tôi đã nói như vậy."

Các cố vấn đột nhiên cảm thấy tò mò mạnh mẽ. Phải là sân khấu như thế thì mới được đạo diễn đánh giá như vậy?

Diêu Thần hỏi anh ấy, "Cậu sẽ biểu diễn gì?"

Hàn Tư Yên: "Một bài nhảy mà tôi từ nhỏ đã thường xuyên luyện tập."

Ân Tô Lê: "Hãy nhanh chóng bắt đầu biểu diễn sân khấu của bạn."

Hàn Tư Yên hoàn thành quá trình một cách nghiêm túc và bình tĩnh gật đầu.

Các thực tập sinh đều đoán xem anh ấy sẽ biểu diễn những gì, nhưng Hàn Tư Yên là một người đàn ông khiến mọi người ngạc nhiên.

Khi khúc dạo đầu vang lên, vẻ mặt của mọi người trở nên rất đờ đẫn.

Với vẻ ngoài thanh tú và nét mặt điềm tĩnh, với động tác rất chuẩn và tỉ mỉ. Anh ấy không chỉ nghiêm túc giơ tay nhấc chân mà còn nghiêm túc kiểm soát biểu cảm của mình. Chỉ là động tác và âm nhạc quá quen thuộc—

Bài nhạc thể dục dụng cụ của học sinh trường trung học.

Cả trường quay vang dội tiếng "một hai ba bốn" và "hai hai ba bốn" to và rõ.

Nó có tính chất lật đổ đến nỗi những người hướng dẫn đã quên dừng nó lại, và có sự im lặng trong địa điểm, chỉ có âm thanh phát thanh và tẩy não được nghe thấy. Nghe xong cả bộ gật gù.

Vào lúc gần ba giờ sáng, màn trình diễn sáng tạo của chủ nghĩa hiện thực huyền diệu này đã kết thúc với đầu đầy những giai điệu thể dục đang ám ảnh Ân Tô Lê.

Hàn Tư Yên hoàn toàn không có ý làm cho có lệ, anh ấy rất nghiêm túc.

Sau khi khiêu vũ, nhà sản xuất Thôi Chí Hào nói: "Chúng tôi đã biết sức mạnh của bạn đến đâu. Nhưng tại sao bạn lại chọn bài này ... thể dục dụng cụ trên đài phát thanh? Có phải vì nó tương đối đơn giản?"

Hàn Suyan: “Cũng ổn.”

Những người cố vấn đã quen với sự khởi đầu không thể lay chuyển và nghiêm ngặt của anh ấy—

Anh ấy tiếp tục nói như sau: "Đây là triết lý học tập của tôi. Dù khó hay đơn giản, nhảy mười năm nhất định sẽ hoàn hảo. Tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng về mọi mặt, nếu tôi không làm một việc tốt, tôi sẽ luyện tập 10.000 lần và tôi có thể làm tốt. Khi nhảy cũng vậy.”

Tôi có thể thiếu tài năng trong lĩnh vực này. Nhưng nếu tôi nhảy 10.000 lần, tôi có thể làm được như một người tài năng giống như trong thể dục dụng cụ.

Hàn Tư Yên từ đầu đến cuối không có ý nói đùa mà dùng một cách khác đơn giản dễ hiểu để nói cho mọi người triết lý sống và niềm tin đáng sợ sẽ không bao giờ nương tay của mình.

Ân Tô Lê nghĩ rằng nó thật thú vị. Hành vi của Hàn Tư Yên luôn có chút khó đoán. Cô ấy cầm micro lên và nói với vẻ thích thú: "Cậu biết cấp độ hiện tại của cậu là F phải không? Cậu có tự tin rằng mình sẽ ra mắt?"

Anh ấy không sử dụng câu tra lời nghiêm túc trung thực “Cũng ổn” như vừa nãy, mà mỉm cười lịch sự.

"Tôi có."

Tất cả các học viên đều cảm nhận được một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ bùng cháy từ trái tim của họ, vươn tới bầu trời. Chỉ trong một câu, mùi thuốc súng đen tối và hỗn loạn, và mong muốn thắng thua, đã được đẩy trực tiếp từ phía sau sang phía tươi sáng.

***