Chương 4.2: Tự phụ (2)

Hình ảnh trên sân khấu hiện lên rất đẹp. Có vẻ như anh ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng về trang phục, và cách trang điểm của anh ấy cũng rất tinh tế. Anh ấy có thể được coi là kiểu anh chàng đẹp trai sẽ có tỷ lệ quay đầu cao khi đi trên đường.

Nhưng thực tế không có ai là không đẹp khi họ có thể đến tham gia các cuộc thi tài năng. Ngay cả khi chỉ là các đặc điểm trên khuôn mặt, trang phục và kỹ thuật trang điểm thì sau cùng tất cả đều sẽ không tệ khi được chuẩn bị kỹ càng*.

*Ở đây ngụ ý rằng mọi người đều sẽ đẹp khi đã chuẩn bị cho mình những trang phục phù hợp mà make up hợp với mình.

Vấn đề là thực tập sinh đến từ Fenghua Entertainment này có vẻ rất tự tin.

Nhà sản xuất Thôi Chí Hào, người đã tương đối ôn hòa kể từ khi bắt đầu ghi hình, luôn trong trạng thái bình thản và không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào từ anh. Anh dùng ngữ khí bình tĩnh mà lãnh đạm lặp lại: "Cậu nói cậu làm thực tập sinh với tổng thời gian luyện tập chỉ có ba ngày?"

"Đúng." Đối phương tựa hồ đang chờ người cố vấn chú ý vấn đề này, rất đơn giản cùng dè dặt xác nhận. Họ không nghe nhầm đâu.

Đó là một thái độ kiêu ngạo không thể giải thích được. Như thể anh ấy đang nói, tôi chỉ tập luyện trong ba ngày. Nếu tôi thiếu kỹ năng thì mọi người có thể dễ dàng cảm thông được. Nhưng nếu một số bạn đã luyện tập trong một thời gian dài và không tốt bằng tôi, điều đó có nghĩa là tôi sẽ rất mạnh trong tương lai, vậy tại sao bạn lại phải cố gắng như vậy?

Ân Tô Lê nhìn chằm chằm vào thực tập sinh một lúc, và đập chiếc bút bi trên tay lên bàn. Cô dựa vào lưng ghế, nhướng mày, có vẻ rất hứng thú: "Vậy cậu sẽ trình diễn những gì nào?"

Người mới thuần khiết lần đầu tiên xuất hiện trong chương trình dường như rất tự tin. Anh ấy cười nói: "Tôi rất thích ca hát. Kỹ năng nhảy cơ bản đã được đào tạo kỹ càng. Tôi cũng có thể rap tự do".

"Ồ." Ân Tô Lê cười nửa miệng nhìn anh, cũng không bình luận gì, chỉ nói ngắn gọn: "Vậy thì cậu bắt đầu biểu diễn trước đi, dù sao cậu cũng không có nhiều kinh nghiệm để nói."

Chu Tồn sững sờ một lúc, và có vẻ hơi xấu hổ, nhưng lại có chút không tin.

Nhưng cuối cùng anh ấy không nói ra, mặc dù có chút ngột ngạt, không thể nói lại với vị tiền bối lớn đã* nổi tiếng hơn 20 năm sau khi ra mắt, nên anh ấy đành bó tay. Anh ấy đã chuẩn bị rất lâu và bắt đầu trực tiếp.

*Theo bản Eng thì chỗ này là “still”, ý cả câu là Ân Tô Lê đã nổi tiếng trong 20 năm vào nghề và hiện nay vẫn còn rất hot.

Khi trông thấy tư thế sẵn sàng này, đôi mắt của Ân Tô Lê càng trở nên lạnh lùng hơn.

Chu Tồn chỉ đơn giản là quỳ xuống đất, chống tay trái ra sau và cầm micrô bên tay phải, như thể anh ta đã thể hiện ra tư thế dạo đầu ấn tượng nào đó.

Nhưng hành động này không có chút thẩm mỹ nào, thậm chí có thể thấy anh ta làm chưa tốt chút nào. Lưng anh ta cứng ngắc không thể đi xuống, cơ bắp chân khẽ run khi chờ đợi khúc nhạc dạo, hiển nhiên thậm chí còn thể hiện rằng anh ta có chút thiếu vận động.

Nhưng Chu Tồn hiển nhiên không hiểu, bởi vì thực lực không đủ, không thể ép buộc bản thân làm ra mấy động tác khó.

Toàn bộ màn trình diễn tràn ngập một bầu không khí khó xử. Các động tác vũ đạo cùn như kiểu nhảy thây ma nào đó, và kỹ năng hát thì không tốt chút nào.

Đối với phần rap, anh ấy chỉ nói rằng mình có thể rap tự do, trên thực tế, anh ấy thậm chí còn trình bày phần rap được chuẩn bị ở sân khấu đầu tiên* một cách lộn xộn.

*buổi đánh giá xếp hạng do các cố vấn trực tiếp đánh giá

Đến phần rap, anh ấy có vẻ muốn thể hiện chút sự ngông cuồng, nhưng thực tế, ngay cả khuôn mặt được coi là điểm tốt duy nhất của anh ấy, cũng quá gớm ghiếc vì biểu cảm quá lố.

Sau khi nghe phần rap của Tô Thanh Lan, Chu Tồn rõ ràng vẫn không hiểu. Không phải cậu ấy cố hát thật to, rồi cố làm vài biểu cảm dữ dội, gượng gạo mới là rap. Đây là một sự hiểu lầm rất lớn.

Kết thúc màn "trình diễn" này, bầu không khí trong cả trường quay chìm vào sự im lặng đến rợn người.

Các thực tập sinh không dám bình luận một cách dễ dàng, sợ rằng nếu có người nói gì đó không tốt về anh ta, họ có thể bị cư dân mạng ra sức mắng mỏ vì đã phàn nàn quá nhiều.

Nhưng thành thật mà nói, trong thâm tâm tất cả các thực tập sinh đều cảm thấy rằng màn biểu diễn kiểu này có chút tồi tệ khi xét đến ý nghĩa to lớn của sân khấu đầu tiên.

Thậm chí có thể nói nó mang đến cho người đối diện cảm giác bị xúc phạm và khó chịu.

Anh có thể biểu hiện không tốt, có thể phạm sai lầm, cho dù thực lực kém, cũng không thành vấn đề.

Nếu thực lực không tốt, có thể tiếp tục khổ luyện, hơn nữa anh biểu hiện không tốt cũng không phải chỉ có một mình. Nhưng từ thái độ mà vị thực tập sinh ba ngày kia đã thể hiện kể từ khi lên sân khấu, không có một chút cảm giác tôn trọng nào đối với sân khấu đầu tiên của anh ấy.

Sân khấu là gì?

Sân khấu có ý nghĩa hơn cả một cơ hội, một nơi để thể hiện bản thân. Nó là hiện thân của mồ hôi công sức mà tất cả mọi người đã phải trả giá, và cả sự cay đắng của những thất bại mà khán giả không thể nhìn thấy đằng sau họ, chứng kiến họ dần vấp ngã để có thể bắt đầu tỏa sáng.

Một sân khấu tốt nhất định phải trải qua một quá trình trau chuốt lâu dài. Một phút trên sân khấu và mười năm làm việc ngoài sân khấu. Đằng sau mỗi giai đoạn chuyển động là vô số ngày đêm khổ luyện.

Sở dĩ hạt sạn xỉn màu có thể biến thành ngọc trai sáng trong, trước hết phải có độ bền chịu mài mòn mười năm.

Cũng có nhiều thực tập sinh đến với cuộc thi mà không có sự chuẩn bị đầy đủ, nhưng thái độ của họ hoàn toàn khác với Chu Tồn. Họ thành thật thừa nhận rằng sức mạnh của họ không tốt và họ chắc chắn sẽ luyện tập chăm chỉ để bắt kịp mọi người trong tương lai.

***