"Thông tin cho thấy bạn vẫn đang học trung học và bạn không có công ty. Làm thế nào bạn đến tham gia chương trình tài năng của chúng tôi?"
Tần Lộ mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng dưới ánh đèn sân khấu. Những chiếc máy ảnh quen thuộc và không quen thuộc đang hướng về phía anh từ mọi góc độ. Người đàn ông có vẻ là giám đốc đang lo lắng nói với anh.
Bốn người ngồi cách đó không xa, khí chất mạnh mẽ, trang điểm tinh xảo. Những chiếc ghế bậc thang hình kim tự tháp phía sau đầy những chàng trai trẻ và đẹp trai, và họ đều đang chăm chú theo dõi màn trình diễn của Tần Lộ.
Một số ký ức rời rạc nhanh chóng lướt qua tâm trí Tần Lộ. Còn chưa kịp suy nghĩ, Tần Lộ đã nhanh chóng rút ra một số tin tức quan trọng, đại khái hiểu được mình đang tham gia buổi đánh giá lần thứ nhất.
Anh biết rất rõ rằng anh đã qua đời. Nhưng bây giờ anh vẫn đang đứng đây bình an vô sự. Nếu Tần Lộ muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh phải giải quyết vấn đề trước mắt.
Là một người đã ở trong làng giải trí hàng chục năm, Tần Lộ phải đối mặt với vô số tình huống bất ngờ, và anh nhanh chóng buộc mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tổng hợp những ký ức trong đầu vừa nhận được, Tần Lộ ngước mắt nhìn người vừa hỏi mình một câu. Anh thở ra một hơi, có chút ngượng ngùng cười nói: "Thực xin lỗi lão sư, em có chút khẩn trương."
Lại Dư Hàn, một giảng viên thanh nhạc luôn rất kiên nhẫn, gật đầu hiểu ý, trong khi Thôi Chí Hào, người vẫn quan sát Tần Lộ, không bình luận gì về điều này, nhưng nghiêm túc lặp lại câu hỏi trước đó: "Chúng tôi nhận thấy rằng bạn không thuộc về công ty nào, và bạn đã đến đây. Trước khi tham gia chương trình này, bạn chỉ là một học sinh trung học bình thường, và thậm chí còn đạt điểm cao—"
Ân Tô Lê, người rất mạnh mẽ và hiếm khi nói, lật qua thông tin và gõ hai đầu ngón tay lên bàn. Hiếm thấy lộ ra vài phần thần sắc kinh ngạc, cô nhướng mày nói: “Năm cuối cấp ba?”
Tần Lộ "ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Ân Tô Lê ngước nhìn anh một lúc, để lộ nụ cười đầu tiên kể từ khi cô bắt đầu ghi hình. Người quay phim đã phản ứng nhanh chóng và chụp được phản ứng bất thường này.
Nữ rapper này nổi tiếng khó tính, ra mắt đã gần 20 năm, ánh mắt sắc bén và tinh tường. Để debut thì thực lực cá nhân là quan trọng nhất, muốn dựa vào những yếu tố khác cũng dễ hiểu, nhưng ít nhất bạn không thể coi các cố vấn của mình thành kẻ ngốc.
Ví dụ như vừa rồi có một số thực tập sinh rõ ràng học lực không tốt, nhưng khi lên sân khấu lại rất tự tin. Trước khi biểu diễn, họ đã thể hiện kỹ năng quá lố của mình và suýt chút nữa đã khiến Ân Tô Lê loại họ ngay tại chỗ.
Có những thực tập sinh sau khi hát một bài không thể tả, cô đã phải nhận xét một cách khiêm tốn nhưng thực sự thì nội dung không có và bài hát thì vô hồn. Vậy mà thực tập sinh đó vẫn rất tự tin: "Em nghĩ chỉ một hợp âm C thì quá đơn giản. Và em đã tự điều chỉnh nó phức tạp một chút."
Ân Tô Lê lúc đó đã nghĩ thầm, sao cái này có thể "hơi thô bạo" được chứ, thằng nhóc này, chẳng khác gì đấm vào tai. Tôi xin lỗi vì những việc làm vĩ đại của bạn và đã không trao cho bạn giải thưởng Nobel.
Nhưng chương trình vẫn đang được ghi hình. Trước ống kính, Ân Tô Lê vẫn muốn giữ thể diện cho những người được tổ chương trình lựa chọn. Cuối cùng, cô chỉ nói một cách thờ ơ, "F".
Ân Tô Lê thở dài trong lòng rằng trong những năm gần đây, những buổi thử giọng đã rất phổ biến. Nam nữ thanh niên muốn trở nên nổi tiếng bằng cách gia nhập công ty, hoặc có ước mơ trở thành ngôi sao hoặc muốn kiếm tiền nhanh chóng, nhưng sự nổi tiếng làm sao có thể đơn giản như họ nghĩ?
Nhiều người cho rằng diện mạo là quan trọng nhất, điều này không thể không thừa nhận, nhưng cuối cùng những người có thể ra mắt đều phải dựa vào ngoại hình và thực lực của chính mình, hoặc có trường hợp họ sẽ được ai đó nâng đỡ.
Điều quan trọng là phải có đặc điểm cá nhân, nó là một điểm nhấn để khán giả nhớ được bạn là ai, nhưng đó phải là điểm đáng nhớ với ấn tương tốt mới được. Nó cũng là một kỹ năng để được yêu thích. Có người khóc sẽ khiến khán giả đồng cảm yêu thương và bao dung cho sự yếu đuối của họ, trong khi có người khóc sẽ khiến khán giả chán ghét cuộc sống.
Đây là lý do tại sao luôn có những người trong buổi audio thể hiện quá lố và bị khán giả mắng mỏ vì những lý do như trông rất giả tạo. Mối quan hệ với khác giả là một thứ rất siêu hình, không thể gượng ép được.
Nếu bạn muốn không trở thành ngôi sao giới hạn trong ba tháng và bị lãng quên trong vòng chưa đầy nửa năm, bạn vẫn phải dựa vào thực lực của mình.
Sức mạnh dễ bị thổi bay không được gọi là sức mạnh, và sức mạnh được bán trên thị trường giống như một bong bóng giả khi nó bị chọc thủng.*
(*Câu này mang ý là muốn debut phải có thực lực, những thứ mà được tung hô thì không lâu dài mà dễ bị đổ vỡ. Giống như câu “danh không xứng với thực”).Nếu thực lực của bạn không tốt, bạn có thể cố gắng hết sức để rèn luyện chăm chỉ, nhưng những người có tham vọng cao và bản lĩnh thấp, cho dù họ có ở trong làng giải trí hay không, đều có số phận không thể tiến xa.
Cậu học sinh trung học trầm tính trước mặt họ trông rất sạch sẽ, không nói thêm một lời nào, và cậu ấy trông ưa nhìn. Dù trong làng giải trí không thiếu mỹ nam nhưng Tần Lộ trước mặt cô vẫn khiến người ta sáng mắt.
Thiếu niên mười bảy tuổi đã rất cao lớn, trên người còn có khí chất trẻ trung cùng chín chắn đặc thù của thanh niên. Đôi mắt anh ấy hơi cong khi anh ấy cười, và anh ấy có vẻ ngoài tốt bụng.
Mái tóc đen sạch sẽ, giản dị tự nhiên và sảng khoái, áo phông trắng đơn giản và quần jean rất thư sinh. Cảm giác rất tươi mát, lông mi dài và mềm mại hơn.
Anh đứng trong trường quay, như chàng trai đạp xe như gió trong phim trường tiếu lâm. Mùi bột giặt thoang thoảng trên chiếc áo đồng phục học sinh của anh có thể đọng lại trong lòng một cô gái rất lâu.
Chỉ dựa vào khuôn mặt này, và phần khí chất tự nhiên của một thiếu niên trung học, đã có thể khiến anh ấy tiến xa trong chương trình này.
Hơn nữa ... Ân Tô Lê nhìn xuống danh sách giải thưởng cuộc thi đáng kinh ngạc trên tờ thông tin, và câu trả lời đơn giản và bình thường vừa rồi của Tần Lộ, cô đã cho cậu điểm cao trong lòng.
Nhìn thấy nhiều người trẻ khao khát thành công nhanh chóng, lần đầu tiên Ân Tô Lê muốn giúp cậu bé này.
Cô cúi đầu nói: “Giải nhất Olympic Toán quốc gia, giải nhất tỉnh, giải nhì quốc gia cuộc thi vật lý trung học phổ thông, giải nhì cuộc thi đội tuyển robot toàn quốc…”
Có một tiếng ồn hỗn loạn từ chỗ ngồi của kim tự tháp ngay lập tức.
Tiếng la hét của một thanh niên tên Tucao đặc biệt nổi bật: "Đậu má, anh trai trong mùa đầu tiên của "Tuổi trẻ vô hạn" với bộ não mạnh nhất!"
Hiện trường đột nhiên yên lặng hai giây, sau đó có người không nhịn được cười ha ha, sau đó tất cả mọi người không nhịn được nữa.
Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của hiện trường, các cố vấn không nghiêm túc như lúc đầu, và mỉm cười nhẹ.
Trong đáy mắt Ân Tô Lê hiện lên một nụ cười, cô đưa tay gõ bút bi lên tờ thông tin: "Em đoạt nhiều giải thưởng như vậy, sao vừa rồi em không nói? Nếu em không nói thì không dù tốt đến đâu khán giả cũng sẽ không biết. Tôi nghĩ nếu khán giả biết về những thành tích này của em, đây sẽ là một điểm cộng."
Các thực tập sinh cũng sửng sốt không hiểu ra sao, ánh mắt đều rơi vào trên người Tần Lộ.
Đương nhiên, Tần Lộ không thể nói mình căn bản không phải chủ thân thể này, cũng không có thời gian sắp xếp ký ức, cho nên cái gì cũng không biết.
Nhưng anh vẫn bình tĩnh.
Anh ấy dường như suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói: "Nhưng đây là một cuộc thi tài năng."